Trong thung lũng, cuộc sống của Tiết Thừa Viễn có thể nói là khác một trời một vực trước kia.
Sau khi trở lại núi Ngọc Đào, y đã bị giam lỏng trá hình.
Chỉ có điều, mỗi khi nghĩ tới Công Lương Phi Tuân có thể vì phần thuốc giải kia mà lần nữa khỏe mạnh đi lại được, trong lòng y liền cảm thấy dễ chịu.
Nếu như đây là cái giá để đổi lấy sự khỏe mạnh của Công Lương Phi Tuân, vậy y cam tâm tình nguyện.
Nhưng so với Tiết Thừa Viễn, trong lòng Bộc Dương Lịch Uyên cũng chẳng thoải mái hơn là bao.
Thời gian này, tin tức không ngừng truyền tới, đại quân Thiên Vân từ trạm gác bọn hắn thất thủ ngày trước hành quân thẳng lên núi Ngọc Đào, dọc theo đường núi hiểm trở lên thẳng hồ Ngọc Đào. Theo tin tức của quân do thám, có vẻ như Công Lương Phi Tuân đang muốn động chân động tay gì đó ở cửa đê.
Mà cửa đê lại hướng thẳng tới nơi đóng quân của quân Nguyên Tây, cũng là hướng thẳng tới Linh Hư quán. Nếu như đê hồ Ngọc Đào vỡ, hậu quả thật không thể tưởng tượng được, eo núi phía Nam sợ rằng sẽ trong khoảnh khắc bị nhấn chìm, không giữ lại được gì. Nói cách khác, lúc này Công Lương Phi Tuân đã muốn trừ cỏ tận gốc, không chừa đường sống.
Nghĩ tới đây, Bộc Dương Lịch Uyên liền tức giận, hắn muốn xoay chuyển tình thế nhưng lại chẳng làm được gì. Giằng co nhiều ngày, binh lực của hắn đã hao tổn phần lớn, nếu không phải lần trước trao đổi mấy thuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-hoa-nhu-si/2119343/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.