Dưới trăng đêm, gió mát mơn man, hương hoa thoang thoảng trong gió. Rượu thanh thuần, hoa thơm ngát thoảng qua mũi, muốn không say cũng khó. Huống chi trải qua thời gian chịu đựng vô vọng lâu như thế, cuối cùng Công Lương Phi Tuân đã có thể cất bước đi lại, nỗi đè nén, sự bất an cùng sợ hãi đều dần tan đi, trong lòng chỉ còn giữ lại hương vị ngọt ngào của tình yêu.
Lần trước chỉ nhẹ hôn Tiết Thừa Viễn, nhưng đêm này, Công Lương Phi Tuân muốn nhiều hơn thế. Hắn muốn Tiết Thừa Viễn hoàn toàn thuộc về một mình hắn. Trong trời đất này, chỉ có thuộc về nhau mới có thể sở hữu trái tim và thân thể của nhau. Công Lương Phi Tuân thích sự trọn vẹn, cũng có can đảm theo đuổi sự trọn vẹn ấy.
Thông minh như Tiết Thừa Viễn đương nhiên đã sớm nhận ra ý đồ của hắn, nhưng trong lòng y cũng có một quyết định khác, mà phải chờ hai người ôm lấy nhau cũng ngã xuống giường, trận chiến mới bắt đầu.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Mới uống vài chén rượu, Công Lương Phi Tuân đã ngà ngà say. Thân thể sau khi bị thương trở nên rất yếu ớt, không uống được nhiều rượu.
Tiết Thừa Viễn nhẹ nhàng tháo thắt lưng của hắn, hai tay giữ lấy bờ vai của Công Lương Phi Tuân, ánh mắt mê đắm, “Phi Tuân, vết thương của ngươi mới lành, đừng làm loạn.”
Tình dục, chính là độc dược khiến người ta say mê đến không thể nào khống chế được. Nhất là khi một người đã mở lòng, tình yêu dâng cao như sóng triều,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-hoa-nhu-si/2119335/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.