Ngày dài như năm là cảm giác thế nào, mấy ngày này xem như Công Lương Phi Tuân đã cảm nhận được sâu sắc.
Đã nói là sáu ngày, nhưng hôm nay đã ngày thứ tám.
Quân doanh không có Tiết Thừa Viễn, không còn người chọc hắn tức giận, người đến người đi nhưng trong mắt Công Lương Phi Tuân chỉ là sự trống rỗng.
Vào sinh ra tử Công Lương Phi Tuân đã chứng kiến nhiều, nhưng hắn chưa từng lo lắng cho một người như thế – người mà hắn yêu thương.
Ngày thứ chín, ngay lúc Công Lương Phi Tuân rốt cuộc không kiềm được sự lo lắng trong lòng nữa, chuẩn bị cho trận tử chiến cuối cùng, thâu tóm toàn bộ đội quân của Bộc Dương Lịch Uyên trên núi Ngọc Đào, Tiết Thừa Viễn bất ngờ trở về.
“Tiết đại nhân… Tiết đại nhân đã trở lại!” Gã người hầu chạy một mạch từ ngoài cửa lớn về phòng ngủ bẩm báo. Gã biết rất rõ, mấy ngày nay Công Lương tướng quân mong ngóng người này trở về đến thế nào.
Công Lương Phi Tuân vẫn nằm liệt trên giường, không thể động đậy, nhưng vừa nghe được tin tức này liền cố sức chống người, bám lấy mép giường mà ngồi dậy. Hắn như không cảm nhận được nhịp đập của tim mình nữa, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Tiết Thừa Viễn không nói một lời đã tự ý rời đi đúng là khiến hắn vô cùng tức giận, nhưng so với sự an nguy của y, tức giận đó chẳng đáng kể gì. Hắn chỉ muốn mau mau nhìn thấy dáng vẻ mạnh khỏe như trước khi rời đi của y. Mong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-hoa-nhu-si/2119333/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.