Mộng, đột nhiên tan.
Người mà hắn đã từng cho rằng là người thân thiết nhất, yêu thương nhất, tin cậy nhất lại đột nhiên một đao chém tan tình yêu lẫn hy vọng của hắn.
Gương mặt anh tuấn biến thành mặt nạ, lại không sao che đi được tham vọng điên cuồng.
Đây là cảnh tượng Bộc Dương Lịch Uyên chưa từng nghĩ tới, nhưng nó lại xảy ra chân thật đến vậy. Chân thật đến mức khiến trái tim hắn rỉ máu.
Thì ra trên đời này không có người nào không ích kỷ, mà nực cười nhất chính là, không có kẻ nào vì ích kỷ mà bị trời cao trừng phạt, tựa như tất cả đều là lẽ đương nhiên.
“Huynh có nghĩ tới cảm nhận của đệ không?” Bộc Dương Lịch Uyên chỉ thẳng mặt y hỏi, ngón tay không ngừng run rẩy.
“Lý trí một chút đi, Thường Viện.” Bộc Dương Lịch Huyễn thản nhiên nói: “Thiên hạ rộng lớn, dù chúng ta rời khỏi đây thì có thể đi đến nơi nào? Huống hồ đứa bé này… Đệ đã từng nghĩ đến tương lai của nó chưa?”
“Huynh vì nó hay vì bản thân huynh?” Bộc Dương Lịch Uyên cảm thấy giọng nói của chính mình cũng trở nên lạ lẫm, mà nhận ra sự lạnh lùng cay nghiệt trong lòng mình càng khiến hắn cảm thấy lạ lẫm hơn.
Bộc Dương Lịch Huyễn chua xót cười, chỉ nhìn hắn. Nụ cười đó cả đời này Bộc Dương Lịch Uyên không thể nào quên được.
“Đệ chỉ muốn thằng bé được sống một cuộc sống bình thường.”
“Đây là hy vọng xa vời!”
“Thật sao?”
“Đúng vậy!” Bộc Dương Lịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-hoa-nhu-si/2119330/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.