Núi Ngọc Đào sườn đá lởm chởm nhấp nhô lên xuống, mà nổi danh nhất chính là hồ Ngọc Đào không nhiễm chút bụi trần tọa lạc trên đỉnh núi, nước hồ trong vắt bao trọn lấy dãy núi.
Ánh mặt trời mỏng manh xuyên qua lớp sương mù dày đặc dưới hẻm núi, không gian tĩnh mịch mà mê hoặc.
Tiết Thừa Viễn mặc bộ đồ bằng vải thô, đầu đội đấu lạp, lưng đeo giỏ thuốc, mang dáng vẻ của một người đi hái thuốc bấu lấy từng phiến đá lởm chởm mà leo lên đỉnh núi hiểm trở. Nếu đã một mình lên núi Ngọc Đào, y không thể đi theo đường lớn, hay có bất kỳ dính líu gì với binh lính ở trạm gác được.
Từng ở Linh Hư quán núi Ngọc Đào không ít thời gian, cộng thêm việc thường xuyên đi khắp núi tìm kiếm những dược liệu quý hiếm, Tiết Thừa Viễn vô cùng quen thuộc với địa hình nơi này. Vì thế y quyết định liều mạng trèo lên từ phía sau núi, một đường leo lên Linh Hư quán, nơi Bộc Dương Lịch Uyên đang đóng quân.
Hai ngày này màn trời chiếu đất vô cùng vất vả, đường núi bởi vì chiến tranh nhiều năm nay, không được tu sửa càng thêm hiểm trở khó đi. Nhưng vì trong lòng Tiết Thừa Viễn luôn lo lắng cho vết thương của Công Lương Phi Tuân, cho nên không hề để tâm sự khó khăn, nguy hiểm này.
Đi từ rạng sáng đến được suối nước nóng này đã mất hơn năm canh giờ. Tiết Thừa Viễn nhìn con đường gập ghềnh phía trước, thầm tính phải mất bao lâu nữa mới lên đến Linh Hư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-hoa-nhu-si/2119322/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.