Mặc dù có thể cố giả bộ bình tĩnh an ủi Công Lương Phi Tuân, nhưng trong lòng lo lắng thế nào, chỉ mình Tiết Thừa Viễn y hiểu.
Không đơn giản chỉ là trong thuốc thiếu thành phần nào đó, mà đường tím mờ hiện trên da thịt kia sợ rằng… là độc. Người ra tay khí xem ra đã tính toán kỹ lưỡng, dù điều trị thế nào cũng không thể giải hết được độc. Một khi dùng thuốc trung hòa độc tố sẽ sinh ra một loại độc mới, cứ quẩn quanh như vậy người trúng độc sẽ không giữ được tính mạng.
Tiết Thừa Viễn nhận thức được rất rõ ràng sự việc đã khẩn cấp lắm rồi. Nếu như muốn phần xương gãy của Công Lương Phi Tuân hồi phục, trước tiên phải giải độc cho hắn trước đã.
Xem ra, y phải đến tìm người hạ độc – chính là Hoàng thúc của y.
Hạ quyết tâm lên núi Ngọc Đào, lại lo lắng cho thân thể lẫn tinh thần của Công Lương Phi Tuân, Tiết Thừa Viễn chủ động tìm Tùy Hành Khiêm.
“Sao cơ? Ngươi muốn lên núi Ngọc Đào?” Tùy Hành Khiêm sửng sốt, không sao ngờ được Tiết Thừa Viễn lại nói như vậy.
“Đúng thế! Để chữa trị được bệnh của Phi Tuân, ta nhất định phải tìm được thuốc giải của loại độc kia.” Tiết Thừa Viễn giải thích.
“Nhưng mà, Thừa Viễn, ngươi định lên núi kiểu gì?” Tùy Hành Khiêm nghĩ trận chiến ở sườn núi phía nam tuy không đến mức quyết liệt nhưng vẫn chưa hoàn toàn dẹp yên. Hai ngày trước, đã có mấy lính do thám chết không rõ nguyên nhân ở trong Thông Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-hoa-nhu-si/2119320/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.