Tiết Thừa Viễn từng cho rằng mình sẽ cứ như vậy mà sống lẻ loi một mình đến hết quãng đời còn lại. Không hiểu vì sao, những suy nghĩ này từ sau khi rời quê năm đó luôn ở trong suy nghĩ của y.
Phiêu bạt nhiều năm như vậy, tình cảnh khốn khổ thế nào y cũng đều đã trải qua, dần dần Tiết Thừa Viễn càng cảm thấy, đó chính là vận mệnh của y.
Bình yên, xưa nay đối với y luôn là xa vời. Mà hạnh phúc, càng là thứ huyễn hoặc không bao giờ theo đuổi được.
Thế giới này dù rộng lớn vô ngần, cuối cùng lại không có một người nào có thể khiến y yêu đến bạc đầu giao lão. Giữa dòng người vội vã, khách qua đường hối hả, nhưng chưa từng gặp một người nào khiến y trân trọng đến muốn giữ gìn.
Nhưng thời gian này, khi lần nữa gặp lại Công Lương Phi Tuân ở Phương Ninh, trong lúc sớm chiều bên nhau, tất thảy đã dần không còn giống như trước kia nữa.
Ngày dần trôi qua, mỗi một ngày qua là trong lòng lại thêm một phần nhớ thương người nọ.
Trêu chọc Công Lương Phi Tuân, vốn y chẳng phải vì y hiềm khích gì hắn, mà là vì y sợ hắn không thể chịu đựng được thương tích nặng như vậy, tính cách lại quá ương ngạnh.
Mấy ngày nay, hàng ngày đều nhìn thấy gương mặt ấy, nhìn thấy vết thương của hắn dần chuyển biến tốt hơn, Tiết Thừa Viễn phát hiện trong lòng mình cảm giác vui mừng.
Cảm giác đó… phải chăng là tình yêu? Tiết Thừa Viễn có chút hoang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-hoa-nhu-si/2119316/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.