“Phi Tuân! Đừng như vậy!”
Tùy Hành Khiêm thật sự là không nhìn được nữa, đè người Công Lương Phi Tuân xuống, khuyên nhủ.
“Cút ra ngoài!”
Nhưng Công Lương Phi Tuân vẫn gào thét không ngừng, điên cuồng không cho Tiết Thừa Viễn đụng vào vết thương của hắn.
“Đè lại hắn.”
Vẻ mặt trấn định của Tiết Thừa Viễn không chút thay đổi, nói với Tùy Hành Khiêm, rồi lấy trong hòm thuốc ra một chai rượu thuốc, rải nhẹ lên vết thương trên hai đùi của Công Lương Phi Tuân.
“Các người mau cút ra ngoài…”
Thuốc lập tức có phản ứng, đau đớn dưới chân tăng lên gấp mấy lần, Công Lương Phi Tuân vốn đang khàn cả giọng gào lên liền trở nên thều thào.
Công Lương Phi Tuân khổ sở nghiêng người sang một bên, gần như đau đớn cầu xin: “Đi ra ngoài…”
“Phi Tuân, vết thương của ngươi rất nặng, để Thừa Viễn xem qua cho ngươi một chút, có được không?”
Tùy Hành Khiêm cực kỳ không nỡ, cúi người xuống, nhẹ nhàng khuyên nhủ bên tai Công Lương Phi Tuân.
“Không…” Công Lương Phi Tuân vẫn lắc đầu quầy quậy, tiếng nói càng yếu đi.
Tùng Minh Thành đứng bên cạnh thấy tình cảnh này, trong tim như có hàng vạn mũi tên đâm vào. Kể từ ngày khiêng Công Lương Phi Tuân hấp hối trở lại quân doanh, mấy ngày nay trôi qua thế nào, Tùng Minh Thành đã không còn nhớ nổi nữa.
Mời tới không biết bao nhiêu đại phu, cũng uống không ít loại thuốc, nhưng cả vết lở loét trên miệng vết thương cũng không điều trị khỏi, càng không nói tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-hoa-nhu-si/2119308/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.