Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~
Y thuật của Tiết Thừa Viễn quả thật không làm cho Công Lương Phi Tuân thất vọng.
Trời vừa ửng sáng, qua trị liệu của Tiết Thừa Viễn, thương thế Tùng Minh Liêm chuyển biến tốt thập phần rõ ràng.
Tùng Minh Thành bồi một bên khó nén kích động, trước mặt mọi người liền hướng Tiết Thừa Viễn quỳ xuống.
“Đa tạ ân cứu mạng của Nguyên đại phu” Tùng Minh Thành dập đầu một cái thật mạnh.
“Mau đứng lên”.
Phúc Toàn giúp đỡ hắn đứng lên.
“Ân này của Nguyên đại phu, huynh đệ Minh Thành cả đời tuyệt không quên”. Tùng Minh Thành bướng bĩnh vẫn quỳ như cũ, cảm động rơi nước mắt.
Tiết Thừa Viễn khép hòm thuốc lại, mỉm cười nói: “Trị bệnh cứu người là bổn phận của tại hạ, không cần đa lễ”.
Công Lương Phi Tuân đứng ở cửa thấy một màn này cũng chậm rãi đi tới.
Tiết Thừa Viễn thấy Công Lương Phi Tuân đi đến trước giường, nhìn gương mặt nghiêm túc không một biểu tình, Tiết Thừa Viễn đi qua một chút, đối với Tùng Minh Thành nói: “Bệnh tình hắn còn cần quan sát vài ngày, nếu sau năm ngày, khí huyết thông, sắp tới sẽ dần hồi phục”.
“Hảo, tốt…”.
Nhờ vào Công Lương Phi Tuân kiên trì, tìm đến đại phu cao minh này, làm cho đệ đệ chỉ cách sinh tử một bước tìm lại được sinh mệnh, trong tâm Tùng Minh Thành không biết như thế nào cảm tạ Công Lương Phi Tuân.
“Tạ đại nhân” Tùng Minh Thành đối Công Lương Phi Tuân bên cạnh nghẹn ngào nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-hoa-nhu-si/2119296/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.