Chương trước
Chương sau
Tô gia thôn rất bình yên, trên đường có không ít người chào hỏi với Tô Tĩnh Huyền, Tô Tĩnh Huyền dịu dàng đáp lại.

Thẩm Nguyệt Hy quan sát một lúc, trong thôn không khí tốt thật, đi gần tới nhà đại bá đã giúp đỡ cho Tô Tĩnh Huyền, Thẩm Nguyệt Hy nghe thấy âm thanh ồn ào như đập phá đồ đạc, Tô Tĩnh Huyền chưa nghe thấy, nhưng đến gần hơn thì hắn cũng nghe được sau đó lập tức lên ngựa chạy qua bên kia.

Thẩm Nguyệt Hy: "?" Đồ nhi, con biết phi hành nhanh hơn không?

Y tự hỏi mình, sau đó nói với ngựa "Đuổi theo nhé". Ngựa khẽ gật đầu rồi Thẩm Nguyệt Hy dẫm nhẹ không khí bay lên nóc nhà, nhẹ nhàng như linh miêu đáp tới nhà đang đánh nhau kia. Y đứng trên nóc nhà nhìn bên kia, có mấy đại hán, một vị tiểu thư mặc một thân trang phục cao quý, diện mạo cũng đẹp, cơ mà ngang ngược.

Thẩm Nguyệt Hy nhìn nhân quả, y rũ mi xuống, khẽ cau sao cứ có cảm giác bất ổn nhỉ? Giống trong tiểu thuyết ngôn tình nữ phụ đòi hủy hôn với nam chính, bị nam chính là đại năng chuyển thế vả mặt?

Oh... Có cả hệ thống thì không lý nào lại thiếu trùng sinh hay đoạt xá cả.

Thẩm Nguyệt Hy trầm mặc, y chợt nhận ra, bản thân đã quên mất gương mặt của Thẩm Dư Quân và cha mẹ, nhưng cha mẹ y tên gì...

Y ngơ ngác, gương mặt lạnh lùng thoáng hiện một nét bi thương, cảm xúc giao động chỉ một chút liền mất.

Ngựa của Tô Tĩnh Huyền cũng cưỡi tới, Tô Tĩnh Huyền nhìn cỗ xe ngựa kia, lại nhìn sư tôn đứng trên nóc nhà, hắn mới nhớ ra, à mình là người tu hành, có thể phi hành....

Tô Tĩnh Huyền xuống ngựa, hắn đi vào trong nhìn thấy cảnh ban nãy Thẩm Nguyệt Hy thấy. Một thiếu niên trẻ, cái mặt lạnh lùng, khí chất thiết huyết cô độc khác hẳn vẻ bẩn trên người, còn có một cặp phu phụ.

Người kia thấy Tô Tĩnh Huyền thì ngây người sau đó nói "A Huyền". Tô Tĩnh Huyền nhìn đại bá, sau đó lại nhìn qua vị tiểu thư kia. Vị tiêu thư kia trên người tu vi luyện khí tầng 3, thị vệ bên cạnh cao nhất trúc cơ, còn lại luyện khí. Còn có cái kia thiếu niên kia là con của đại bá tên Tô Triều Phong.

Tô Tĩnh Huyền xuất hiện, vị kia tiểu thư cười nói "Ồ, là ngươi à, nghe nói ngươi gia nhập Vân Bách Thánh Tông đúng chứ? Bây giờ quay về kiêu ngạo à".

Thẩm Nguyệt Hy rũ mi, an tĩnh đứng trên xem kịch, chuyện này để đồ đệ xử lý là được.

Tô Tĩnh Huyền nhìn cô gái kia, là con gái của thành chủ Tiêu Y Thành. Tô Tĩnh Huyền chắn trước đại bá và thiếu niên kia "Cô rốt cuộc tới đây làm gì".

Vân Tuyết Vĩ cười lạnh, nàng ta khoanh tay "Bản tiểu thư đến đây để hủy bỏ hôn ước với tên phế vật không thể tu luyện như cái tên Tô Triều Phong kia".

Tô Triều Phong dùng ánh mắt ngoan độc nhìn cô ta, ánh mắt âm trầm vô cùng, xú nha đầu, xem ra phải bị trừng trị.

Em gái của Tô Triều Phong là Tô Tiểu Vụ nhìn qua bên kia, cô bé mới 14 tuổi, có phần sợ hãi cũng không thích anh trai mình bị mắng.

Tô Tĩnh Huyền nhìn Vân Tuyết Vĩ hắn giọng rất bình tĩnh "Cô hủy hôn ước thì đâu cẩn thiết phải kéo người đập phá chứ?".

Vân Tuyết Vĩ khinh bỉ "Thì sao? Bởi vì họ dưỡng ngươi mấy năm liền nghĩ ngươi là con nhà họ à, Tô Tĩnh Huyền, ngươi chỉ là một cô nhi tứ khố vô thân mà thôi, không một ai cần ngươi cả, cho dù là gia nhập Vân Bách thì sao? Ngươi là tên khắc cha khắc mẹ, sớm muộn cũng khắc chết người bên cạnh".

Thẩm Nguyệt Hy đứng nghe cũng mệt, haiz.

Vân Tuyết Vĩ nói rất nặng nề, Tô Tĩnh Huyền khẽ nhíu mày, đang muốn tức giận thì sau đó bình tĩnh lại, bây giờ hắn có sư tôn và các sư huynh chăm sóc mình chứ không phải như xưa.

Tô Tĩnh Huyền buông bàn tay đang siết lại, Tô Triều Phong nói "Hôn ước này hủy đi, ta không cần". Vân Tuyết Vĩ khinh thường nói "Hủy, ngươi trả lại tín vật đây".

Tô Triều Phong lục đồ rồi quăng qua mảnh ngọc bội, hôn ước khế ước rạn nứt đi.



Vân Tuyết Vĩ cầm ngọc bội rồi hừ một tiếng "Biết điều vậy không tốt à, làm phiền bản tiểu thư".

Vân Tuyết Vĩ rời đi thì bị ngã, nàng ta tức giận bò dậy "Là tên khốn nào làm!".

Nàng ta nhìn qua, khả nghi nhất là Tô Tĩnh Huyền, dù sao cũng là người tu luyện. Vân Tuyết Vĩ tức giận "Thằng khốn, người đâu, đánh cho bản tiểu thư!".

Tô Tĩnh Huyền: "..." Đâu phải hắn!

Tô Tĩnh Huyền trầm mặc, biết vậy đã học kiếm thuật thật giỏi rồi, hắn hơi hoảng, sau đó đám kia bị đánh ngã, trước mặt xuất hiện một thanh kiếm.

Thẩm Nguyệt Hy dẫm lên chuôi kiếm đáp xuống, y rũ mi nhìn xuống, tản ra uy áp đem mấy tên kia hộc máu, y mệt tâm nói "A Huyền, con quên tu vi mình hơn họ à? Haiz, phải biết học khống chế uy áp hiểu chứ?".

Tô Tĩnh Huyền gật đầu sau đó nói "Vâng sư tôn" bản thân hắn bây giờ còn thật yếu ớt, chưa thể khống chế uy áp được, phải học kiếm thuật.

Hoài Tẫn kiếm bị dẫm đầu: "..." Aaa, chủ nhân người đừng làm màu chứ!!! Aaaa!!!

Thẩm Nguyệt Hy nhìn qua, Vân Tuyết Vĩ nhìn qua y rồi nói "Tiền bối là sư tôn của tên kia?". Thẩm Nguyệt Hy nói "Đúng vậy, ta là lệnh sư của hắn, bây giờ cô biến đi được rồi".

Vân Tuyết Vĩ lạnh lùng nói "Ngươi biết cha ta là ai không?".

Thẩm Nguyệt Hy nói "Ta quan tâm làm gì? Ngươi biết ta là ai không?".

Vân Tuyết Vĩ tức giận nhìn lên "Ngươi là ai!".

Thẩm Nguyệt Hy nở nụ cười chế diễu "Ta là Ôn Nam Hướng, tam đồ đệ của tông chủ Vân Bách Thánh Tông, ngươi cút được rồi".

Vân Tuyết Vĩ trắng mặt rồi bỏ đi, thù này nhất định phải báo, nàng quay người bỏ đi, đám thuộc hạ bò dậy đuổi theo.

Tô Tĩnh Huyền nhìn sư tôn nhẹ nhàng nhảy xuống, kiếm được nâng lên, hắn hơi khó hiểu tại sao sư tôn làm vậy, còn dùng mặt của sư thúc nữa chứ. Thẩm Nguyệt Hy sờ đầu nhóc "Bảo con luyện kiếm thì cứ không chịu, được rồi nói chuyện với họ đi, ta ra ngoài mua chút đồ".

Thẩm Nguyệt Hy biến mất, Tô Tĩnh Huyền ngơ ngác, sau đó nói chuyện với Tô đại bá và mọi người.

Thẩm Nguyệt Hy đi mua kẹo, y rũ mi xuống, Mạch Vân dự đoán xong, Tô Triều Phong kia nên xử lý, bởi vì kiếp trước của Tô Triều Phong là một ma tôn, cái gì cũng làm rồi.

Tối đó, Tô Triều Phong nằm mộng, vốn đang tu luyện lại nằm mộng, mộng cảnh là mây tầng nước tháp rất yên bình. Tô Triều Phong thấy cái vị khi sáng thì nhíu mày rồi bình tĩnh nói "Tiền bối dẫn ta nhập mộng là có ý tứ gì?".

Thẩm Nguyệt Hy rũ mi xuống "Chỉ là muốn giết ngươi trước khi ngươi kịp lớn mạnh mà thôi, ma vương".

Tô Triều Phong sắc mặt ngưng trọng, bị phát hiện rồi! Kẻ này...

Tô Triều Phong muốn dùng bí thuật để thoát mộng, nhưng vô dụng. Thẩm Nguyệt Hy thổi sáo, tiếng sáo vang cùng tiếng vang vọng và ngã quỵ. Tô Triều Phong hồn phi phách tán.

Thân xác của Tô Triều Phong bị đoạt xá, linh hồn còn nguyên nên không sao, Thẩm Nguyệt Hy rũ mi xuống, đoạt xá mới hôm nay, không sao, haiz.

Y rũ mi xuống thoát khỏi nơi này. Sáng hôm sau Tô Tĩnh Huyền đi tìm sư tôn. Thẩm Nguyệt Hy không đưa bé du ngoạn mà dẫn bé bay thẳng đến Thành Đường Nhạn. À trước khi đến đó thì đi lấy kiếm, tới Kiếm Các vào kiếm mộ rút một thanh tiên kiếm.



Tô Tĩnh Huyền rút tiên kiếm tên Hoài Ca. Thẩm Nguyệt Hy nhớ tới Minh Ngự rút được thanh tiên kiếm Đoạn Trường, y rũ mi, vậy là chỉ có Nhiếp Tử Mặc chưa có kiếm à, haiz, phải kéo nó đi lấy kiếm thôi.

Tô Tĩnh Huyền đi theo tới Y Quán Sinh Quan, ờm....cơ mà sao lại sau cái hẻm bán quan tài!?

Thẩm Nguyệt Hy nói "Lam y sư là quỷ tu, sức khỏe khá yếu nên sinh sống ở đây, con cứ cố học, đối phương tu vi Dung Hợp cảnh, con đừng nghịch bậy nhé".

Tô Tĩnh Huyền gật đầu "Vâng sư tôn".

Thẩm Nguyệt Hy đi vào gặp gỡ Lam y sư, hai bên lâu không gặp, Lam y sư ngồi quỳ an tĩnh "Lâu ngày không gặp".

Thẩm Nguyệt Hy gật đầu "Quả thực lâu ngày không gặp, làm phiền rồi". Lam y sư mỉm cười yếu ớt, bệnh mỹ nhân khẽ cười "Không có gì, ta sẽ dạy dỗ thật tốt đồ đệ của tông sư".

Thẩm Nguyệt Hy khẽ cười nhẹ "Đa tạ, vậy thì ta an tâm rồi".

Thẩm Nguyệt Hy vỗ nhẹ vai Tô Tĩnh Huyền rồi nói "Bao giờ muốn về Vân Bách thì cứ về, đó là nhà của con".

Tô Tĩnh Huyền gật đầu "Vâng sư tôn".

Thẩm Nguyệt Hy hài lòng, bánh trôi nhỏ thật ngoan, y gật đầu rồi nói "Ừm, tạm biệt, thiếu linh thạch thì nói với ta".

Tô Tĩnh Huyền: "..." Không, đủ rồi.

Trước khi đi thì Tô Tĩnh Huyền bị nhét cho một núi linh thạch, căn bản sẽ không thiếu đâu.

Thẩm Nguyệt Hy nhìn trời mưa, y rũ mi xuống. Lam y sư cười nhẹ "Đường Nhạn trời mưa rất nhiều, không khí ẩm ướt".

Thẩm Nguyệt Hy rũ mi xuống, y nhìn bên ngoài, thấp giọng nói "Ta chỉ là nhớ nhà, nơi ta ở cũng hay mưa như vậy, trong thành cũng rất nhiều sông và hồ".

Lam y sư cười cười không nói, Thẩm Nguyệt Hy đứng dậy "Cũng tới thời gian rồi, cáo từ".

Thẩm Nguyệt Hy cáo từ, y ra ngoài, đóng cửa lại.

Thẩm Nguyệt Hy đã nói Nhiếp Tử Mặc đi Kiếm Các, có lẽ vài ngày sau sẽ đến.

Nhiếp Tử Mặc vừa đến đã theo sư tôn lấy kiếm, rút được tiên khí Thanh Tiêu. Thẩm Nguyệt Hy liền đá nó quay về.

......................

Tiểu kịch trường.

Lam y sư cẩn thận dạy Tô Tĩnh Huyền châm cứu, Tô Tĩnh Huyền nghiêm túc xem Lam y sư hành bệnh nhân gần chết rồi cứu lại.

Tô Tĩnh Huyền: "..." A, đã lĩnh ngộ được.

Lam y sư cảm khái, sao mà đồ đệ của Lam Thủy Tiên Quân lại đáng yêu vậy nhỉ? Thật muốn trêu ghẹo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.