Chương trước
Chương sau
Thời gian thi đại học bắt đầu. Thẩm Nguyệt Hy dẫn nhóc con nhà mình đi thi, y cẩn thận vô cùng, hết sức chú ý sức khỏe bản thân.

Thẩm Nguyệt Hy làm tiên quân bao năm, y nhận ra hoá ra trước kia mình còn cục súc lắm. Tĩnh tâm.

Sau khi thi xong và có kết quả, thủ khoa cả nước gọi tên Quý Nhiên Hàn, cả thôn mở tiệc ăn mừng linh đình việc này, đốt pháo các thứ. Thẩm yếu tim thì nằm an lành ở nhà.

Lê Kiều Vân khẽ cau mày nhận ra có thay đổi, nhưng mà kiểu gì cũng không giàu như bạn trai của nàng ta mà thôi.

Quý Nhiên Hàn dự tiệc xong cũng đem đồ ăn về cho Thẩm Nguyệt Hy, Thẩm Nguyệt Hy lười biếng ăn rất ít, còn rất thanh đạm.

Sau đó bình tĩnh nói "Nhiên Hàn, mai thu dọn đồ đạc, chúng ta về Thành Đô". Quý Nhiên Hàn gật đầu "Được tiên sinh" tới đó sẽ có cơ hội việc làm nhiều hơn.

Thẩm Nguyệt Hy nhìn cũng hài lòng, ngoan thật.

................

Vài tuần sau Thành Đô, biệt thự nhà cũ nhà họ Thẩm.

Thẩm mẫu ra đón con trai, hạ nhân trong nhà cũng ra, còn có Thẩm Nguyệt Tần, con út trong nhà quay về thăm anh trai. Thẩm Nguyệt Hy có gửi điện tín cho họ về sự việc của Quý Nhiên Hàn nên không sao.

Quý Nhiên Hàn cũng nhớ nhà họ Quý có ân với mình như thế nào, mọi người đều rất thân thiện và tốt bụng. Có thể nói quý nhân cuộc đời cậu là Thẩm gia.

Thẩm Nguyệt Hy bị chê gầy, bị bồi bổ một đống thực đơn dinh dưỡng, y chán ngán bỏ trốn. Sau mấy hôm về nhà cũng gặp hết người trong nhà.

Quý Nhiên Hàn được giới thiệu công việc, dạy dỗ làm nhân công ở chỗ công ty thực phẩm mà Thẩm Nguyệt Hy làm trước. Y nhìn nhóc con, sau đó suy ngẫm nhân sinh.

Gần đây Thẩm Nguyệt Hy ít khi quan tâm tới Quý Nhiên Hàn làm Quý Nhiên Hàn không hiểu, chưa kể việc Thẩm Nguyệt Hy bây giờ ít khi về nhà, hết sức bí ẩn.

Quý Nhiên Hàn nhận ra gì đó khác thường ở tiên sinh nhưng lại không thể chỉ rõ ra. Cho tới cái khi mà tiên sinh ngày càng cách xa.

Quý Nhiên Hàn sau mấy tháng tới Thành Đô đã quyết định đêm đó tới phòng y để gặp. Hắn gõ cửa, khẽ hỏi "Tiên sinh, là tôi Nhiên Hàn".

"Ừ, vào đi" giọng nói thanh lãnh ấy vẫn vang lên như ký ức của hắn.

Quý Nhiên Hàn đi vào trong phòng ngủ của y nhìn thấy tiên sinh mặc bộ đồ ngủ thoải mái màu đen làm tương phản cùng lộ ra cần cổ trắng cùng cánh tay trắng xinh đẹp.

Thẩm Nguyệt Hy ngồi nơi thành giường, gọng kính bạc trên mắt, y tháo nó xuống rồi hỏi "Có chuyện?".

Quý Nhiên Hàn do dự rồi đi vào, hắn rụt rè kéo ghế ngồi xuống đối diện với Thẩm Nguyệt Hy, hắn cúi đầu, hơi buồn bã mà cũng không rõ tại sao lại vậy.

2 người im lặng trầm tư, Thẩm Nguyệt Hy ngồi kiên nhẫn đợi hắn mấy phút, sau đó y trầm mặc. Quý Nhiên Hàn lúc nào đứng dậy đi qua chỗ y "Tiên sinh, ta...". Y nghiêng đầu "Ừm?".

Quý Nhiên Hàn ủ rũ sau đó tay chạm nhẹ vào gương mặt của y, nâng cằm y lên, mặt hắn kề sát hắn giật mình, yết hầu hơi chuyển động rồi khẽ hỏi "Tiên sinh... Có thể không?".



Thẩm Nguyệt Hy: "..."

Y nghi hoặc "Muốn?". Quý Nhiên Hàn ừ một tiếng "Muốn". Y bình tĩnh nói "Chắc chắn muốn?". Hắn ừ một cách chắc chắn, đôi mắt lưng tròng tỏ vẻ đáng thương "Có thể sao tiên sinh?".

Thẩm Nguyệt Hy nhìn thấy hình dáng của Giang Hàn Du bên trong Quý Nhiên Hàn, nhất là dáng vẻ dụ dỗ y khi trên giường, mỗi lần làm xong là bày ra vẻ mặt và đôi mắt cún con này dụ dỗ y, thật nông cạn, nghĩ y sẽ dính bẫy sao? Nhóc sai rồi...

Thẩm Nguyệt Hy ừ một tiếng "Được" định lực không chịu nổi dáng vẻ này.

Quý Nhiên Hàn vui vẻ hôn y, rất nhẹ nhàng lại mềm mại, bờ môi ngậm lấy môi mềm, như ngậm lấy một viên kẹo, nhẹ nhàng mút lấy tận hưởng vị ngọt của viên kẹo trong miệng, tận hưởng từng chút hương thơm bên ngoài vỏ rồi dần nếm lấy hương vị mật ngọt của nhân ở bên trong. Khi nếm thử rồi mới biết phần nhân vô cùng ngon miệng và câu nhân làm người ta muốn ăn hết tất cả mật ngọt của viên kẹo ấy, tham lam xâm chiếm hết toàn bộ. Sau khi nếm xong kẹo thì không quên nhấm nháp miệng, hưởng thụ tới chút còn đọng lại ở môi.

Thẩm Nguyệt Hy bị hôn cho ngu người. Người ta hôn như vậy, nhưng tên nhóc này chơi kiểu bá đạo, thích cắn lưỡi y. Con người không chịu nổi đả kích buồn vô cùng. Hôn xong sưng môi. Haiz, không trông mong gì được cái tên nhóc này.

Quý Nhiên Hàn mặt đỏ bừng nhưng vẫn gặm nhẹ bờ môi mỏng của Thẩm Nguyệt Hy "Tiên sinh... Có thể không?" hắn chớp nhẹ hàng mi cong, sau đó lại hôn tiếp.

Thẩm Nguyệt Hy bị gặm mấy lần tới bực mình đuổi Quý Nhiên Hàn ra ngoài. Quý Nhiên Hàn đêm về mất ngủ, hôm sau dậy sớm đi dính lấy người thì bị Thẩm Nguyệt Hy túm đi bệnh viện.

Quý Nhiên Hàn nhìn bác sĩ, Thẩm Nguyệt Hy bình tĩnh nói "Ta có đầu tư cho bệnh viện nên sẽ có lúc tới đây, cậu cũng nên xem qua các bác sĩ thực tập đi, để tránh bỡ ngỡ, đây là bác sĩ Lưu, có chỉ dẫn...".

Thẩm Nguyệt Hy khựng lại, y nhìn qua phía bên kia, một chàng trai có mái tóc dài, dáng dấp kia làm y đứng yên.

Quý Nhiên Hàn nhìn qua bên kia, là người lạ, tiên sinh quen sao?

Thẩm Nguyệt Hy nhìn rồi hỏi "Bác sĩ Lưu, bệnh nhân kia là sao?".

Bác sĩ Lưu à một tiếng "Đó là bệnh nhân khoa mới, hình như bị tâm thần thì phải, cứ nhận mình là tiên quân".

Thẩm Nguyệt Hy trầm mặc, y siết nhẹ trái tim mình, hơi thở hơi gấp, bác sĩ Lưu giật mình đỡ y "Cậu đem theo thuốc không?". Y khẽ run "Trong áo..".

Bác sĩ nhanh chóng lấy thuốc cho y xong, Thẩm Nguyệt Hy dùng thuốc, y khẽ nói "Bác sĩ Lưu, tôi ổn rồi, làm phiền bác sĩ rồi". Bác sĩ Lưu cười gượng "Không sao đâu Thẩm tổng, cậu giúp bệnh viện rất nhiều mà".

Thẩm Nguyệt Hy thở nhẹ, sau đó y bình tĩnh lại, không phải anh ấy, không phải Thương Cẩn, Thẩm Nguyệt Hy quay tiếp tục đi xem kiểm tra tình hình, sau khi xong thì ngồi ở chỗ phòng viện trưởng, Quý Nhiên Hàn thì đang đi xem các bác sĩ thực tập rồi.

......................

Sau khi Quý Nhiên Hàn đi học thì cuộc sống của Thẩm Nguyệt Hy quay về ngày tháng như cũ, nhưng hơi có biến cố vì bên chiến trường. Thẩm Nguyệt Hy nhìn xã hội dần dần từng bước thay đổi, những năm cuối thế kỷ 19 rất mệt, xây dựng lại đất nước, từng chút cải tổ. Thẩm Nguyệt Hy đầu tư vào bất động sản và xây dựng cũng thu rất nhiều tiền và lợi nhuận. Có thể nói là y rất giàu lên nhiều vô cùng.

Thẩm Nguyệt Hy dừng lại, y nhìn lại thời gian, hóa ra Quý Nhiên Hàn đã 28 tuổi, đã 10 năm kể từ cái ngày mà gặp cậu ấy. Quý Nhiên Hàn bây giờ vẫn đang học y ở nước ngoài.

Thẩm Nguyệt Hy trái tim càng yếu đi, tìm ra trái tim phù hợp với khó vô cùng, nhất là nhóm máu hiếm. Thẩm Nguyệt Hy số phận định sẵn y sẽ ra đi năm 38 tuổi, vậy là chỉ còn hơn 1 năm, bây giờ y đã 36 tuổi rồi, lại gần đến sinh nhật của y. Ừm, haiz.

Thẩm Nguyệt Hy nhìn điện thoại, nhóc con học y rất bận không có thời gian nói chuyện nhiều. Thẩm Nguyệt Hy định sẵn lực bất tòng tâm, y làm xét nghiệm cẩn thận hiến khí tạng còn tốt cho bệnh viện xong xuôi, Thẩm Nguyệt Hy im lặng vô cùng.

Những ngày tháng cuối, y chỉ có thể gọi điện với Quý Nhiên Hàn qua điện thoại, nói chuyện với hắn, Quý Nhiên Hàn ở bên cố gắng tốt nghiệp sớm.



Hắn không nghĩ học y khó như vậy, hắn muốn nhanh chóng hoàn thành tốt để có thể chữa trị trái tim cho tiên sinh.

Nhưng cái ngày Quý Nhiên Hàn quay về, đối diện lại là di ảnh của người mình yêu, mọi thứ mất hết rồi...

Quý Nhiên Hàn đau vô cùng, nhưng vẫn không gục xuống mà tiếp tục làm bác sĩ khoa tim mạch, sau 5 năm đã trở thành bác sĩ nổi tiếng, có Thẩm gia hậu thuẫn.

Quý Nhiên Hàn nhận ra, tương lai có thể thay đổi, nhưng số phận sinh mệnh là rất khó. Hắn cứu bao nhiêu người, nhưng không cứu được người mình yêu.

Quý Nhiên Hàn im lặng, lúc này có người va phải hắn, đối phương ngước lên rồi nói "Xin lỗi, cậu không sao chứ?".

Quý Nhiên Hàn nhìn đôi mắt kia, hắn giật mình, sau đó vươn tay chạm vào khoé mắt đối phương, thiếu niên kia giật mình đỏ mặt, đột nhiên bị một anh đẹp trai như vậy chạm vào, ngại quá.

Quý Nhiên Hàn rũ mi xuống, khẽ nói "Mắt của cậu...".

Thiếu niên ngại ngùng nói "Ừm, sao vậy". Ánh mắt e lệ lại rụt rè khác với ánh mắt sáng thanh lãnh của tiên sinh..

Quý Nhiên Hàn nói "Cậu là Tư Đồ Nguyên, người nhận được mắt đúng chứ?".

Thiếu niên gật đầu rồi kích động vô cùng vì mắt của cậu là được giấu tên tặng "Đúng vậy, cậu biết người hiến mắt cho tôi sao? Anh ấy bây giờ sao rồi?".

Quý Nhiên Hàn thu tay lại "Qua đời rồi, chăm sóc tốt cho mắt của anh ấy".

Quý Nhiên Hàn mệt mỏi bỏ đi, gặp lại những người như vậy, hắn rất mệt. Tiên sinh liệu ở trên trời có linh thiêng không, hay đang làm gì.

Tiên sinh, tôi nhất định sẽ sống tốt.

......................

Vân Bách Thánh Tông.

Thương Cẩn ngồi nhìn đồ đệ lâu ngày không về lười biếng nằm phơi nắng, nào còn dáng vẻ của Siêu Thoát Đạo Giả chứ, rõ ràng là nhóc hồ ly.

Bạch hồ lười biếng nằm sưởi nắng được Thương Cẩn vuốt lông. Thương Cẩn thở dài, Vân Bách Thánh Tông, cảnh còn người mất, các trưởng lão kia đều qua đời. Các đồ đệ của Thẩm Nguyệt Hy là còn nguyên, là cảnh giới Tiên Đế, 4 vị tiên đế xuất thân Vân Bách, vốn đã phát triển lại càng phát triển hơn.

Ma giáo gần đây hợp tác với chính đạo, 2 bên làm nông phát triển kinh tế, không đánh nhau, làm ăn vui vẻ hơn.

Thẩm Nguyệt Hy cũng không ngờ nổi mình quay về đến nơi thì cái nơi này nó thành hiện đại thế giới luôn rồi. Còn là tu tiên hiện đại, mua bán linh khí online, rất nhiều thứ, bảng xếp hạng nữa chứ.

Thẩm Nguyệt Hy phải xách Giang Hàn Du quay về làm giấy tờ chứng nhận rồi thả Giang Hàn Du ở lại đây.

Giang Hàn Du dung hợp ký ức kiểu: "..." Không vui.

Thẩm Nguyệt Hy đành trốn qua biệt thự của Thương Cẩn ngủ nhờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.