Biên tập: Cún Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Môn Mổn Tác giả: Hành vi vì tiền mà lừa dối những cô gái trẻ là vô cùng thất đức và không thể nào chấp nhận được, thế nên Tạ Đạc đã giáo huấn cậu một trận ra trò. Tạ Đạc: Xin lỗi đi! Thẩm An Đồ: (>人<;) Xin lỗi, xin lỗi, thành thật xin lỗi ạ. Thẩm An Đồ ngập ngừng không chịu nói tiếp nhưng Tạ Đạc lại muốn nghe đến cùng, ít nhất cũng để anh có thể nắm được đại khái những gì đã xảy ra. Chọc phải Thẩm Khai Bình đương nhiên sẽ không nhận lại kết quả gì tốt đẹp. Cậu bị Thẩm Khai Bình quăng đến nước Y, một nơi lạc hậu, hỗn loạn, một vùng trũng nằm ngoài sự quản lý của pháp luật, cũng là nơi tiến hành của các loại giao dịch mờ ám. Thẩm An Đồ bị ném vào một căn gác, mỗi ngày đều đặn ba bữa đều có người mang đồ ăn đến. Thẩm Khai Bình bảo cậu: "Hoặc là ngoan ngoãn nhận tội, dập đầu ba cái trước mặt tao thì sẽ được thả về để đi thi đại học. Bằng không cứ chôn mình cả đời trong cái xó khỉ ho cò gáy này và an phận với một cuộc đời tầm thường đi." Đây không hề là lỗi của Thẩm An Đồ, vì sao ông ta bắt cậu nhận lỗi chứ? Lỗi lầm duy nhất của cậu là làm phải con trai của Thẩm Khai Bình. Cậu tuyệt đối không chịu cúi đầu trước Thẩm Khai Bình và cũng sẽ tuyệt đối không chấp nhận an phận với một cuộc sống tầm thường ở đây. Tháng đầu tiên của Thẩm An Đồ vô cùng cực khổ. Cậu hết đập phá mọi đồ đạc trên căn gác, tuyệt thực, rồi lại cố ý làm đau bản thân nhưng tất cả đều vô dụng. Sau đó cậu mới ngộ ra rằng, thực chất Thẩm Khai Bình chẳng hề quan tâm, bởi vì mất đi một Thẩm An Đồ thì ông ta vẫn còn đó ba thằng con ngoan. Thế là Thẩm An Đồ lên kế hoạch bỏ trốn. Nhưng cậu chỉ có một mình, không có một xu dính túi, không hộ chiếu, không thẻ căn cước. Ngôn ngữ của người ở đây thì cậu chẳng biết, có la làng lên cũng chẳng ai tin. Gã đưa cơm cho cậu mỗi ngày đương nhiên sẽ không chìa tay ra giúp, nhiều lúc hắn còn nhổ nước miếng vào ly nước uống của cậu nữa chứ. Thẩm An Đồ đã thử hết mọi cách, đừng nói là về nước, chỉ việc rời khỏi khu thành thị thôi đã là một vấn đề nan giải rồi. Vào cái ngày mà cậu bỏ lỡ kỳ thi đầu vào đại học, Thẩm An Đồ khóc hết một đêm ròng. Tạ Đạc bắt đầu hối hận vì đã khơi dậy niềm đau trong lòng Thẩm An Đồ. Anh nhẹ nhàng hôn Thẩm An Đồ, nhẹ nhàng hôn lên vết thương trong lòng cậu. Tạ Đạc biết mình đã không thể ngăn chặn những vết thương ấy hình thành, nhưng anh mong rằng chúng sẽ không đau như vậy nữa. Ngày 9 tháng 6, một ngày sau khi kỳ thi đại học kết thúc, Thẩm An Đồ ăn sinh nhật thứ mười tám của mình trong một căn gác nhỏ ở ngoại quốc. Tương lai trước mắt cậu chỉ là một màu đen kịt, nhìn đâu cũng chẳng thấy lối thoát. Cũng chính tối ấy, ở nơi ấy, Thẩm An Đồ thức trắng cả đêm, nhớ đến kỳ thi vào đại học, nhớ đến mẹ, nhớ đến Tạ Đạc, thế là cậu quyết định liều mạng tìm đường thoát. Giờ đây Thẩm An Đồ mới thấu hiểu sự ám ảnh đối với tiền của Thẩm Lệ Quân. Thẩm An Đồ cần tiền, rất nhiều tiền là đằng khác. Chỉ cần có tiền, cậu sẽ có thể mua được thân phận mới ở chợ đen, sẽ có thể mua được vé máy bay về nước, và sẽ có thể đến trường một lần nữa. Nhưng kiếm tiền đâu bây giờ? Đây là một thế giới vô cùng bất công nhưng lại cũng công bằng vô cùng, mọi thứ đều có cái giá của nó. Thẩm An Đồ nhìn lại bản thân mình một chút, cậu vẫn còn cái mặt là có thể dùng. Bắt đầu từ quán bar nơi rẻ tiền nhất của hộp đêm, làm tất cả miễn là có tiền. Không biết nhảy thì đi học nhảy, không biết uống rượu thì tập uống, khách hàng không thích bộ mặt không cảm xúc thì nhe răng ra mà cười, có bị quỵt tiền thì cũng phải vui vẻ bảo rằng mình vẫn muốn đi làm. Thế nhưng cậu vẫn kiếm được quá ít. Gã chủ quán bar coi thường cậu là một tên ngoại quốc, lại chỉ là một thằng nhóc mới lớn, thành ra trả tiền lương rất thấp. Có lần Thẩm An Đồ đòi tăng lương không thành còn suýt bị đánh. Thu nhập chính của cậu chủ yếu là tiền boa của khách, thế mà thỉnh thoảng vẫn bị mấy tên đồng nghiệp ngang ngược cướp mất. Trong hai tháng, đêm nào Thẩm An Đồ cũng vùi mình trong quán bar. Trời tờ mờ sáng cậu mới lết về nhà, cả người nồng nặc mùi rượu, ói hết ra cả sàn nhà. Cậu làm không được bao nhiêu tiền nhưng lại biến bản thân trở thành một gã bợm rượu nhếch nhác, vô vọng, tên đưa cơm cũng chịu không nổi mùi hôi mà nín thở. Không cần nói đến người khác, bản thân Thẩm An Đồ cũng thấy chán ghét chính cậu mỗi khi nhìn thấy mình trong gương, nhưng cậu phải kiên trì. Những lúc muốn buông xuôi, cậu lại nghĩ đến Thẩm Lệ Quân, nghĩ đến Tạ Đạc, nghĩ đến việc lỡ một ngày nào đó có cơ hội được trở về bên Tạ Đạc một lần nữa, trông cậu sẽ thế nào đây. Cậu dựa vào những tưởng tượng trong lúc bần cùng ấy để gắng gượng qua hai tháng đầu cơ cực, cũng như những thăng trầm trong mười năm sau đó. Những việc làm của Thẩm An Đồ trước sau cũng đến tai Thẩm Khai Bình. Nhận được tin ấy, dường như ông ta hoàn toàn từ bỏ Thẩm An Đồ. Lúc trước, thỉnh thoảng ông ta lại đến hỏi xem cậu có muốn đổi ý không, nhưng giờ thì chẳng còn chút bận tâm nào nữa, gã đưa cơm cũng lúc đến lúc không. Nhưng hai tháng này đối với Thẩm An Đồ cũng không phải hoàn toàn là vô dụng, cậu đã có thể nói được tiếng nước Y, tuy không phải quá thành thạo nhưng giao tiếp hằng ngày thì không có vấn đề gì. Tới lúc này Thẩm An Đồ đã nắm được những quy tắc cơ bản của hộp đêm, cậu rời quán bar ở tầng trệt để lên xin việc ở vũ trường xa hoa tầng trên. Chủ sàn xem xét cậu một vòng rồi hỏi cậu có thể làm gì. Thẩm An Đồ nở một nụ cười duyên: "Tôi có thể múa thoát y." Ở các hộp đêm, vũ nữ thoát y không thiếu, nhưng vũ công nam thì khá hiếm. Chưa kể Thẩm An Đồ còn có một khuôn mặt quyến rũ và vóc dáng cũng vừa đẹp. Thật ra Thẩm An Đồ đâu biết nhảy, nhưng hai tháng quan sát là quá đủ để cậu biết được góc độ nào của cơ thể là quyến rũ nhất, khách hàng thích động tác nào nhất và cậu nên dùng vẻ mặt nào. Thẩm An Đồ nổi tiếng chỉ sau một đêm. Càng ngày càng có nhiều khách đến xem cậu múa, nhưng những phiền phức cũng theo đó mà nhiều lên. Số người mong muốn được bao nuôi cậu tăng lên không ngừng, nam có nữ có, còn có vài kẻ từng bị cậu từ chối đe dọa là sẽ hủy hoại cậu. Thẩm An Đồ không hề thấy sợ, giờ cậu chỉ còn hai bàn tay trắng, mọi chuyện chẳng thể trở nên tồi tệ hơn nữa. Cậu không xem những người đó là phiền phức mà xem họ là cơ hội. Thẩm An Đồ làm việc thật tỉ mỉ và chu toàn. Cậu dùng lời ngon ngọt và nụ cười mê người để đánh lừa khách, học cách che giấu cảm xúc dưới lớp mặt nạ, tất cả cũng chỉ để bòn rút từng đồng từ ví của bọn họ. Thế nhưng cậu vẫn thiếu, thiếu rất nhiều. Thẩm An Đồ cẩn thận suy xét, nếu cậu về nước, bất luận là có tiếp tục đến trường ở nơi nào cũng khó có thể thoát ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của Thẩm Khai Bình. Thế nên cậu định sẽ bay qua nước A, ít nhất ở đấy thì không phải ngày đêm nơm nớp lo sợ bị bắt về. Mà một khi đã muốn đi học ở nước A thì cả tiền ăn và tiền học đều sẽ nằm ngoài tưởng tượng, cậu cần nhiều tiền hơn. Cuối cùng cậu cũng chọn được mục tiêu đầu tiên. Đó là một cô thiên kim tiểu thư, tính tình ngoan hiền. Hôm ấy, cô ấy rõ ràng là bị bạn kéo tới đây, trong đầu còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mới nhìn thấy Thẩm An Đồ cởi hai cái nút áo đang mặc ra cô đã đỏ chín mặt, thét lên trong mắc cỡ, nhưng vẫn không cưỡng lại được mà lén nhìn cậu qua khe hở giữa những ngón tay. Kể từ hôm ấy, tối nào cô cũng đến xem và boa cho cậu rất hậu hĩnh. Thẩm An Đồ chưa từng lấy lòng khách bao giờ nay lại có một ngoại lệ, ngày nào cũng mời cô một ly nước trái cây. Một tháng sau, khi bị cô bé kia chặn lại ở cửa sau để hỏi xem cậu có bạn gái chưa, đó cũng là lúc Thẩm An Đồ biết rằng kế hoạch của cậu đã thành công. Lý do cậu nhắm đến những cô gái mới lớn như vậy rất đơn giản, bọn họ ngây thơ và tốt bụng, lại khao khát tình yêu. Và cũng vì còn ngại ngùng nên họ sẽ không có nhiều nhu cầu tiếp xúc cơ thể, biến sự chủ động giữ khoảng cách của Thẩm An Đồ thành cử chỉ của một quý ông lịch lãm. Với lại mấy cô gái này có rất nhiều tiền, họ sẵn sàng vì yêu mà vung tiền không tiếc tay. Thẩm An Đồ nói với cô, và với vô số những con mồi khác sau này, rằng: "Anh đã có người thương trong lòng nhưng người ấy không yêu anh. Giờ anh đang cố để quên đi người ấy, nếu em đồng ý chúng ta có thể thử đi cùng nhau đoạn đường tới." Một cô gái ngây thơ như vậy thì nào đâu biết gì, cô đồng ý trong sự sung sướng, không biết rằng bản thân chỉ là một bậc thang để Thẩm An Đồ bước lên phía trước. Ba tháng trôi qua, sau khi dành dụm được một khoản kha khá, Thẩm An Đồ nói lời chia tay với lý do trong lòng vẫn còn ánh trăng sáng và cậu không thể tiếp tục lừa dối cô nữa. Cô gái đau buồn vô cùng, từ đó cũng không còn đến hộp đêm nữa. Thẩm An Đồ sử dụng thủ đoạn tương tự để lừa tiếp không biết bao nhiêu là người. Cuối cùng thì ai cũng biết cậu làm gì có cái ánh trăng sáng nào, chỉ có tham tiền thôi. Cái lý do kiếm tiền để đi học đại học của cậu khiến ai tin được cơ chứ? Trong mắt họ, cậu chỉ là một tên lừa đảo không biết xấu hổ. Hậu quả là Thẩm An Đồ được "dạy dỗ" không ít lần. Bài học đầu tiên đến từ một anh trai nhà giàu, cậu bị người ta bao vây trong hẻm rồi đánh cho một trận lên bờ xuống ruộng. Thẩm An Đồ chỉ biết dùng tay che mặt thật kỹ, chờ người ta đánh xong lại đi kiếm tiền tiếp. Một năm sau, cậu gặp phải Quý Viễn. Quý Viễn không phải là gã đàn ông đầu tiên để mắt tới Thẩm An Đồ, nhưng lũ đàn ông vô cùng phiền phức, chúng muốn được thỏa mãn thể xác hơn là tìm kiếm tình yêu nên Thẩm An Đồ không hề muốn dính vào. Thế là cậu từ chối Quý Viễn, không ngờ rằng hắn sẽ trả thù. Đêm nọ, một phú bà có tiếng tên Chu Vân tới chợ đen. Bà ta cho gọi Thẩm An Đồ và ra lệnh đám vệ sĩ bao vây cậu, đơn giản là không cho cậu có cơ hội từ chối. Thẩm An Đồ chỉ có thể xin bà một điều kiện – miễn là không phải chuyện ấy thì chỉ cần trả tiền, cậu sẽ làm mọi thứ. Thế nhưng Thẩm An Đồ đã đánh giá thấp Chu Vân. Bà ta có sở thích chơi SM và là một tên cuồng bạo dâm, Thẩm An Đồ suýt chút nữa đã bị chơi đùa đến chết. Nhiều lần cậu muốn rời đi nhưng đều bị Chu Vân từ chối. Cuộc sống của Thẩm An Đồ lại một lần nữa rơi vào bế tắc. May sao, sau đó không lâu, cậu gặp được Ngu Khả Nghiên đang tới nước Y để thư giãn. Danh tiếng nhà họ Ngu khiến cô nhận được nhiều lời mời từ tầng lớp thượng lưu, Chu Vân thì lại rất thích tham gia các buổi tiệc tùng. Thể là đến một hôm, bà ta gặp được Ngu Khả Nghiên và theo thói quen đem khoe con chó mới của mình – Thẩm An Đồ. Bao đòn roi vụt đến, cậu vẫn ngồi yên không chịu nhúc nhích, cũng chẳng nói lời nào. Thẩm An Đồ không biết rằng dáng vẻ lúc ấy của cậu đã khiến Ngu Khả Nghiên lưu tâm. Sau buổi tiệc, Ngu Khả Nghiên "mua" luôn Thẩm An Đồ từ tay Chu Vân. Cô còn hỏi cậu có muốn giả làm bạn trai của cô không vì cô cần một tên bù nhìn nghe lời và hiểu chuyện để che mắt người ngoài. Sau đó, Thẩm An Đồ biết được là Ngu Khả Nghiên chạy đến nước Y để trốn khỏi một cuộc hôn nhân sắp đặt. Lúc ấy, tình cảnh nhà họ Ngu đang rất rối ren, hai ông anh trai của cô thì tranh giành quyền lực, còn tác dụng duy nhất của cô chỉ là để gả đi nơi khác. Lúc bấy giờ, Thẩm An Đồ đột nhiên thấy được một tia sáng hy vọng. Cậu nói với Ngu Khả Nghiên rằng sẽ giúp cô tranh giành quyền lực của nhà họ Ngu, giúp cô thoát khỏi số phận bị gả đi làm dâu, còn cô cho cậu tiền để tới nước A đi học. Lúc ấy, Ngu Khả Nghiên chỉ thấy cậu thật kỳ lạ, nhưng tính ra cũng chỉ là một khoản tiền học phí nho nhỏ, có gì đâu mà khó. Bất ngờ thay, trong bốn năm sau đó, Thẩm An Đồ thật sự giúp cô từng bước thâu tóm một phần ba tập đoàn Finmeca. "Giữa tụi em chỉ là quan hệ hợp tác thôi, anh không cần ghen với người ta đâu." Thẩm An Đồ nói với Tạ Đạc. Tạ Đạc liếc nhẹ một cái: "Thế giờ anh nên ghen với ai?" Thẩm An Đồ tằng hắng hai tiếng rồi kết thúc câu chuyện: "Em vốn không định về nước sớm như vậy, nhưng Thẩm Khai Bình không chờ được nữa."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]