🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Biên tập: Bebe
Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Môn Mổn
Trận tuyết lớn vừa nhiều, vừa dày đặc đã bao phủ cả nước B. Chỉ mới một buổi tối, khắp nơi đã được bao phủ một màu trắng tinh, che khuất cả những con đường lầy lội và những mái nhà xám xịt.
Hôm nay đã là ngày thứ ba Thẩm An Đồ và Tạ Đạc không liên lạc với nhau.
Sau vụ nổ súng, Tạ Đạc được đưa thẳng đến bệnh viện. Trước lúc rơi vào hôn mê do mất quá nhiều máu, anh đã cảnh cáo không ai được phép liên lạc với Thẩm An Đồ, vì anh sợ cậu biết sẽ lo lắng. Nhưng ngày hôm sau, khi tỉnh lại sau hôn mê, anh muốn nghe giọng của Thẩm An Đồ một chút nhưng lại phát hiện liên lạc thế nào cũng không được.
Tạ Đạc thử dựa vào định vị tìm điện thoại Thẩm An Đồ, nhưng phát hiện điện thoại bị hỏng, không định vị được tín hiệu. Anh liền gọi điện cho suối nước nóng Hoàng Gia. Nhân viên báo cho anh người đặt phòng dưới tên Tạ Đạc dự định ở hai tuần nhưng chỉ có ngày đầu tiên buổi tối có người vào ở, từ ngày thứ hai tối đến cũng không có ai về. Tạ Đạc không tin có ma quỷ, cả ngày nhìn chằm chằm quan sát trong nhà, hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng Thẩm An Đồ đẩy cửa bước vào. Anh đã đợi suốt ba ngày đêm rồi.
Ba ngày, đã là ngày thứ ba rồi.
Tạ Đạc nằm trên giường bệnh, nhìn tuyết đang rơi dày đặc ngoài cửa sổ, lại nghĩ tới căn biệt thự có tầng hầm ở ngoại ô. Anh nghĩ đã đến lúc phải sửa sang lại một chút rồi. Dọn dẹp sạch sẽ, quét sơn, treo dây xích lên tường, còn cần thêm một cái nhà vệ sinh, làm sao cho dây xích vừa dài đến nhà vệ sinh... Không, không cần. Nếu Thẩm An Đồ muốn đi vệ sinh, cậu phải năn nỉ Tạ Đạc. Nếu Tạ Đạc không cho phép, cậu phải nhịn, sau đó sẽ chịu thua, khóc lóc cầu xin Tạ Đạc. Đến lúc đó, Tạ Đạc chơi chán rồi sẽ cởi dây xích ra cho cậu, nhưng anh sẽ không tháo còng tay, mà sẽ đích thân giúp Thẩm An Đồ đi vệ sinh...
"Ông xem tôi đã nói gì rồi nào? Lão Tạ à, bảo thì ông không tin, bây giờ thì sao nào? Người ta tự biên tự diễn máy bay gặp sự cố, vốn dĩ muốn mang tiền bỏ trốn. Ông lại từ đâu chen ngang ngáng đường, phá vỡ kế hoạch của người ta, Thẩm Lẫm không muốn giết chết ông mới lạ! Shh... ông nói xem, con người Thẩm Lẫm này sao có thể xấu xa như vậy chứ? Kỹ năng diễn xuất của cậu ta thật sự làm tôi nể phục. Tất cả mọi người chúng ta còn đang suy nghĩ không biết cái tên mất trí nhớ này bao giờ mới khôi phục được trí nhớ. Kết quả, con mẹ nó, cậu ta vốn không hề mất trí nhớ. Lừa gạt tình cảm của chúng ta, ông không còn gì, đến cơ thể này cũng tổn thương không kém. Nhưng mà ông yên tâm, tôi sẽ tự tay một phát bắn chết cậu ta. Cậu ta bắn một lỗ thủng trên đùi ông, tôi sẽ mở ba lỗ trên đầu cậu ta!"
Chu Minh Huy quá ồn làm Tạ Đạc bị cắt đứt mạch suy nghĩ. Anh bực bội cau mày: "Cút ra ngoài."
Chu Minh Huy đi cùng Tạ Đạc đến nước B công tác. Khi vụ nổ súng xảy ra, hắn đang ở trên một chiếc xe khác nên mới may mắn thoát nạn.
Hắn biết lúc này Tạ Đạc đang rất khó chịu nên ngay lập tức làm động tác khoá miệng, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh. Đúng lúc đó bắt gặp bố Tạ và mẹ Tạ mang cơm vào. Vừa nghe tin vụ nổ súng xảy ra, bọn họ đã ngay lập tức tới nước B.
Lý Vi sợ Tạ Đạc ăn không quen đồ ăn của bệnh viện nước ngoài nên đã cố ý tự tay chuẩn bị đồ ăn mang đến.
"Bác trai, bác gái." Chu Minh Huy nghiêng người cho hai người vào, đóng cửa lại cho bọn họ xong mới rời đi.
Đùi Tạ Đạc bị đạn bắn trúng, thiếu chút nữa thì động mạch chủ bị tổn thương. Lý Vi vừa mới tưởng tượng đến cảnh Tạ Đạc suýt nữa mất mạng đã không nhịn được rơi nước mắt.
Bà đẩy chiếc bàn ăn có thể kéo đẩy dễ dàng trên giường bệnh ra, rồi lấy hộp cơm trưa ra khỏi hộp giữ nhiệt. Tạ Trường Thanh đỡ Tạ Đạc ngồi dậy. Lúc đầu hai người còn nhịn không nói gì, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của Tạ Đạc, Lý Vi vẫn không nhịn được.
"Bây giờ con đừng nghĩ ngợi gì nữa, cứ để mọi chuyện cho mẹ và bố giải quyết. Trong khoảng thời gian này, mọi người sẽ xử lý hết mọi việc trong nước, con chỉ cần ở trong này nghỉ ngơi cho tốt là được."
Tạ Đạc ngẩng lên nhìn Lý Vi: "Mẹ bảo cái gì là "hết mọi việc trong nước" là bao gồm cả Thẩm Lẫm ư?"
"Đương nhiên." Tạ Trường Thanh nói tiếp: "Ngay hôm đó cảnh sát đã phát lệnh truy nã, rà soát tất cả các hải quan và sân bay tư nhân. Thằng khốn kia đã gây ra những gì cho con, chúng ta phải trả lại gấp đôi."
"Không được giao cho cảnh sát! Con đã nói rồi, nếu tìm được người cứ trực tiếp đưa đến đây. Bất luận là ai cũng không được phép động vào một sợi tóc của em ấy!" Tạ Đạc nắm chặt đôi đũa trong tay, cả người lộ ra vẻ cố chấp bệnh hoạn.
"Đến lúc nào rồi mà con vẫn còn nghĩ cho nó?" Đôi mắt Lý Vi đỏ hoe: "Con chân thành đợi nó, còn nó thì đã đối xử với con như nào? Con đã chết đi sống lại mà vẫn còn u mê không chịu tỉnh ngộ nữa à?"
"Không thể nào là do em ấy làm." Tạ Đạc nghiêm mặt lạnh lùng nói.
Lí Vi lớn tiếng phản bác: "Sao lại không có khả năng? Cảnh sát đã bắt được băng nhóm nổ súng, tên cầm đầu cũng đã khai nhận là do người của Cẩm Thịnh thuê đi giết người. Nghĩ xem trong Cẩm Thịnh còn có ai hận đến mức muốn lấy mạng con?"
"Thuê giết người xuyên biên giới đều có môi giới phụ trách liên hệ qua lại, bọn họ vốn không biết chủ thuê thực sự là ai."
"Chỉ dựa vào điểm đó đương nhiên không thể khẳng định. Nhưng giờ mẹ hỏi con, Tạ Đạc, con tự nhận mình và nó có quan hệ vô cùng thân thiết, vậy con đã bị thương ba ngày rồi nó có gọi cho con cuộc điện thoại nào không? Nó đã hỏi thăm con được đôi ba câu nào chưa? Con có thể liên lạc được với nó không? Nếu không phải do nó làm thì sao ngay cả một câu giải thích nó cũng không chịu cho con. Cho dù là nói dối, cho dù là lừa con đi nữa, nó có nói không?"
Không có, không có câu nào, không thể liên lạc được, không hề nói.
Tạ Đạc biết rõ đáp án của từng câu hỏi, nhưng anh vẫn cố chấp lặp đi lặp lại như cũ: "Không phải em ấy làm."
Lý Vi không khống chế được cảm xúc nữa, bụm mặt xoay người ra ngoài. Tạ Trường Thanh thở dài rồi cũng ra ngoài theo.
Ngoài cửa sổ tuyết vẫn còn rơi, nhưng không còn lớn như hôm qua nữa. Nhìn chằm chằm vào mảng trắng lâu sẽ sinh ra một ảo giác, dường như mình đang ở trong một thế giới khác.
Thế giới ta đang ở có thật không? Những chuyện ta thấy và trải qua liệu có thật không? Thẩm An Đồ có thực sự tồn tại không? Tình yêu của Thẩm An Đồ liệu có phải thật không?
Hay hết thảy đều là Tạ Đạc đang tự lừa mình mà thôi?
Thẩm An Đồ thừa biết Tạ Đạc nói dối, nhưng cậu lại đem những lời nói dối này làm thành lớp vỏ nguỵ trạng trên người. Điều này Tạ Đạc hoàn toàn đoán trước được, ngay từ đầu anh đã biết Thẩm An Đồ là dạng người nào nhưng vẫn cứ bị cậu mê hoặc.
Thẩm An Đồ là một người vợ hoàn hảo. Mỗi ngày đều ở nhà nấu cơm cho Tạ Đạc, điều đầu tiên cậu làm khi thấy anh về là chạy nhanh ra ngoài sảnh, ngoan ngoãn ngửa đầu cho anh hôn, tối đến lại mở rộng nơi mềm mại trong cơ thể cho Tạ Đạc ra vào. Cậu gọi Tạ Đạc là "chồng", lúc tiễn anh sẽ nói: "Em yêu anh."
Tạ Đạc cho rằng tất cả đều là thật. Chất độc ngọt ngào làm thần kinh anh tê liệt, dần dần anh bắt đầu tin rằng Thẩm An Đồ thật sự thương mình. Bởi vì suy nghĩ đó có thể khiến cho anh cảm giác dễ chịu, nên từ đó trở đi anh không còn cảm thấy khó chịu khi cầu mà không được nữa.
Là thế này sao?
Tạ Đạc nhìn tuyết đang rơi dày đặc ngoài cửa sổ, nhếch miệng nở một nụ cười châm biếm.
Có lẽ là vậy, nhưng không quan trọng. Cho dù là giả cũng được, anh sẽ biến tất cả thành sự thật.
Tạ Đạc hung dữ trừng mắt nhìn, sau đó thu hồi ánh mắt lại, trong đầu tiếp tục lên kế hoạch thiết kế tầng hầm cho biệt thự.
Bởi vì Tạ Đạc bị thương nên Tạ Trường Thanh và Lý Vi thay anh xử lý công việc của tập đoàn, bao gồm cả cuộc đàm phán ở nước B lần này, vì thế nên Tạ Đạc rất nhàn rỗi. Ban ngày anh vẫn sinh hoạt rất bình thường như: phục hồi chức năng, đọc sách, xử lý những văn kiện quan trọng. Tối đến lại lấy máy quay cầm tay xem lại những video của Thẩm An Đồ. Có video nấu cơm, đọc sách, vẽ vời, cũng có cả cảnh bọn họ hôn môi, ôm ấp làm tình.
Anh nhìn mặt Thẩm An Đồ, lặp đi lặp lại câu hỏi em đang ở nơi nào?
Màn hình hiện lên cảnh Thẩm An Đồ đang ở trong phòng bếp gọi điện cho anh: "Đoán xem em đang ở đâu? Em đang ở nhà nè. Em tự nấu cơm cho anh đấy, chết rồi... Em vừa lỡ tay cho hơi nhiều muối, có thể có hơi mặn một chút... Cái gì? Anh thích ăn mặn một chút á? Không đúng, em nhớ rõ anh ăn nhạt mà?"
Tạ Đạc vẫn nhớ rõ câu trả lời của mình khi ấy, anh nói: "Em có biết khẩu vị của anh là gì không? Anh chỉ thích vị Thẩm An Đồ..."
"Thẩm An Đồ, một phút nữa anh về đến nhà, ra đón anh."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.