Biên tập: Red Tea Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Môn Mổn Đây là phòng làm việc của Tạ Đạc, rộng rãi sáng sủa, bắt ánh sáng rất tốt. Gần tường đặt hàng loạt các kệ đựng sách, từ kinh tế pháp luật cho đến văn học, mỗi loại đều có một chút. Phía trước kệ sách là một bộ bàn ghế để ngồi đọc. Chiếc bàn này vô cùng rộng rãi, phía trên đặt máy tính, đèn bàn, bút giấy và các loại hồ sơ khác nhau, đều là vật dụng quen thuộc của Tạ Đạc. Thỉnh thoảng Thẩm An Đồ sẽ ngồi đọc sách ở đây. Cậu thích nhất là bày bừa đống sách của mình trên xấp giấy tờ ngăn nắp của Tạ Đạc, nhìn vào rất có cảm giác an toàn. Nhưng bây giờ những quyển sách này không còn nữa. Không đúng, không chỉ mỗi sách mà tất cả những đồ vật liên quan tới Thẩm An Đồ trong phòng làm việc này đều biến mất, như thể cậu chưa từng tồn tại. "Thẩm Lẫm, tại sao em lại nhớ ra chứ? Em cứ không biết gì, ngoan ngoãn ở bên cạnh anh chẳng phải tốt hơn sao?" Thẩm An Đồ nhìn lên thì thấy mình đang quỳ dưới chân Tạ Đạc, còn anh đang ngồi đối diện với cậu đằng sau bàn đọc sách. Đôi mắt anh nhíu chặt nhìn xuống Thẩm An Đồ. Gương mặt anh rất lạnh lùng, đó là một biểu cảm mà cậu chưa từng thấy bao giờ, nhưng gương mặt đoan chính như thế, một khi nhíu mày lại tạo ra cảm giác chán ghét đến tột cùng. Thẩm An Đồ chưa bao giờ cảm thấy kinh hoảng như bây giờ. Hai tay cậu bám lấy đầu gối Tạ Đạc, ngẩng đầu cầu xin: "Tạ Đạc ơi em sai rồi, anh đừng ghét em, đừng đuổi em đi. Em xin anh mà!" Tạ Đạc nhấc đầu gối né tránh tay Thẩm An Đồ: "Tôi giữ em lại làm gì? Để em tiếp tục đùa giỡn tôi ư?" Thẩm An Đồ gần như khuỵu xuống: "Không phải! Em không đùa giỡn anh! Giờ em chưa thể từ bỏ Cẩm Thịnh được, anh cho em chút thời gian... Em, em thật lòng thích anh mà!" "Chữ thích của em thì đáng giá mấy đồng bạc hả Thẩm Lẫm? Em đã từng nói thế với bao nhiêu người rồi? Hả?" "Không phải! Từ đầu tới cuối em chỉ thích mỗi mình anh!" "Thẩm Lẫm, em bẩn lắm." Em bẩn lắm. Bên trong con ngươi đen láy của Tạ Đạc ánh lên đầy sự chán ghét. Chỉ vài phút, phòng làm việc không còn là phòng làm việc mà Tạ Đạc cũng không còn là Tạ Đạc nữa rồi. Khuôn mặt của anh thay đổi thành những gương mặt nam nam nữ nữ khác nhau, bọn họ liên tục khóc lóc rồi lại cười với cậu. "Thẩm Lẫm anh thích em, anh cho em tiền. Em muốn bao nhiêu anh cho bấy nhiêu. Em không yêu anh cũng không sao cả, chỉ cần em bên cạnh anh là được." "Thẩm Lẫm ơi là Thẩm Lẫm, cậu chỉ là một thằng đ**m bán mông mà đòi trinh trắng ư? Cậu cần bao nhiêu tiền thì mới trực tiếp mở miệng đây!" "Thẩm Lẫm anh đừng bỏ em, em có tiền, anh muốn gì em đưa anh hết!" "Thì ra em tìm được người mới tốt hơn, bảo sao lại đòi chia tay với anh. Lần này em tính chơi mấy tháng? Cô ta có thể cho em bao nhiêu tiền?" "Thẩm Lẫm à, em cũng buồn cười thật đấy, đòi tiền học đại học? Sao em không nói mình bán thân chôn cha luôn đi? Xin tiền thì em tốt nhất nên kiếm một cái cớ nào đó nghe hợp lý vào. Bây giờ vịt trong quán bar 20 tệ một đêm cũng chẳng xài cái lý do rách này nữa rồi." "Thẩm Lẫm anh buồn nôn thật đấy, chứng nào tật nấy." "Thẩm Lẫm, em bẩn lắm." Tôi không phải, tôi không thế, tôi không bẩn! Một cái lỗ đen với vô số vòng xoáy xuất hiện phía sau lưng Thẩm An Đồ. Cậu mất kiểm soát rơi xuống, sau đó cảm giác không trọng lực vội vàng ập tới. Thẩm An Đồ đột ngột bật dậy khỏi giường, há mồm thở dốc. Mồ hôi xẹt qua lông mày chảy vào khiến đôi mắt đôi mắt đau xót, cậu bèn lấy tay dụi dụi mấy lần. Thẩm An Đồ vươn tay cầm bao thuốc lá để trên tủ đầu giường, lấy một điếu, hít một hơi thật sâu đến tận phổi rồi nhả ra. Cứ như vậy hít vào thở ra như một kẻ nghiện lên cơn. Lúc điếu thuốc cháy hết một nửa, cuối cùng Thẩm An Đồ cũng sống lại. Sau khi cậu nhận ra tất cả mọi thứ chỉ là mơ, cả người cậu bắt đầu thả lỏng. Thẩm An Đồ nhìn điện thoại theo quán tính thì thấy nó đã tắt tự bao giờ. Không biết bây giờ là mấy giờ, Tạ Đạc đã tỉnh chưa? Liệu anh có tức giận khi không thấy cậu không? Anh sẽ đi tìm cậu chứ? Ba giờ sáng, cậu lọ mọ đi đến phòng khách (phòng ngủ dành cho khách, not living room) gọi Tạ Văn Hiên dậy. Lúc đó Tạ Văn Hiên vẫn chưa tỉnh rượu, hoa mắt chóng mặt, đứng cũng không vững. Hắn tính phàn nàn với Thẩm An Đồ vì dám làm phiền nhưng đã bị Thẩm An Đồ che miệng. "Bây giờ chúng ta ra ngoài." Thẩm An Đồ nói khẽ bên tai Tạ Văn Hiên dưới bóng tối. "Đi đâu?" Tạ Văn Hiên mất kiên nhẫn. Thẩm An Đồ: "Đi đâu cũng được, anh muốn rời xa Tạ Đạc vài ngày." Tạ Văn Hiên lập tức tỉnh táo. Hắn kéo tay Thẩm An Đồ ra rồi hỏi: "Tại sao? Anh dâu với anh họ của em lại làm sao nữa rồi?" "Tối nay Quý Viễn thấy Tạ Đạc một mình... Lên xe nói tiếp." Thẩm An Đồ ngồi ở ghế lái trên xe Tạ Văn Hiên. Tạ Văn Hiên không còn tâm trí nào quan tâm tại sao Thẩm An Đồ lại có thể lái xe, bây giờ đầu của hắn đang bị rượu làm cho choáng váng, cộng thêm sự việc của Quý Viễn khiến thần kinh hắn tắc nghẽn, hắn chỉ có thể lặp đi lặp lại: "Tại sao chứ? Không thể nào!" Cho đến hiện tại, Thẩm An Đồ luôn vô cùng tự tin với tài hùng biện của mình. Cậu không cần phải nói chi tiết, chỉ cần nói những gì mình nghe được cũng đủ khiến Tạ Văn Hiên suy nghĩ miên man. Đợi đến khi trời tối, nhân lúc Thẩm An Đồ vắng mặt, Quý Viễn bèn lẻn vào phòng làm việc của Tạ Đạc để phá hoại danh tiếng cũng như cố gắng dụ dỗ anh. "Cho dù Quý Viễn thật sự là người như thế nhưng anh của em không thể nào như vậy được. Anh biết anh của em chính trực đến nhường nào mà, anh ấy chỉ yêu mỗi anh thôi. Anh dâu, anh phải tin tưởng anh họ!" "Vậy tại sao lúc trước anh ấy lại giúp Quý Viễn trả nợ? Món nợ lớn như vậy mà, em không cảm thấy có điều gì kỳ lạ hả? Chẳng qua là anh nhận ra người quen trong câu lạc bộ thôi, tại sao Tạ Đạc phải giúp hắn chứ?" Tạ Văn Hiên nghe xong không tài nào phản bác nổi. Hắn không thể nào bảo tại anh nhận ra Quý Viễn, anh em nghi ngờ hai người thuộc một giuộc nên mới phải giam hắn, giống như cách anh em giam anh vậy. Tạ Đạc nói dối nhiều lắm. Những lời nói dối chắp vá lẫn nhau ngăn chặn sự thật. Về phần vị chủ nhân đang ngồi bên cạnh hắn, Tạ Văn Hiên khẽ liếc qua Thẩm An Đồ đang lái xe, như thể một người vừa khôi phục ký ức. "Em yên tâm, anh sẽ không chia tay với Tạ Đạc đâu, anh chỉ muốn tạm xa anh ấy một khoảng thời gian để bình tĩnh lại, nếu không anh đưa em theo làm gì. Tuy nhiên em không được phép liên lạc với Tạ Đạc." Thẩm An Đồ thấy cậu ta cầm điện thoại, chuẩn bị bấm. Tạ Văn Hiên thở dài: "Giờ chúng ta đi đâu đây?" "Không phải trước đây em nói ở ngoại ô phía tây có một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng cao cấp hả? Tên là Ngự Thủy gì ấy? Chúng ta tới đó ở hai hôm đi." Thẩm An Đồ nhìn lướt qua chỉ dẫn bản đồ trên điện thoại: "Em xem thử địa chỉ đúng chưa?" Năm giờ sáng, cuối cùng cả hai cũng đến suối nước nóng Ngự Thủy. Bọn họ đặt một gian phòng xa hoa, Thẩm An Đồ lên lầu hai ngủ bù còn Tạ Văn Hiên thì ở dưới lầu một. Chiếc gạt tàn chứa đầy tàn thuốc lại nhiều thêm một cái đầu lọc. Thẩm An Đồ ngồi trên giường, thiếu ngủ khiến đầu cậu đau như búa bổ, nhưng thứ giở chứng không chỉ có mỗi cơ thể. Thẩm An Đồ nghĩ tới Quý Viễn thì lập tức giận dữ. Mặc dù đúng là cậu ám chỉ Quý Viễn có thể bôi đen cậu nhưng tên khốn đó chắc chắn có ý định khác, hắn ta thật lòng muốn Tạ Đạc ghét cậu! Nếu không phải do cậu đánh giá cao khả năng giữ lời hứa của Quý Viễn... Thẩm An Đồ hung hăng nghiến chặt răng, trong khoang miệng đầy mùi khói thuốc. Tạ Đạc, Tạ Đạc. Thẩm An Đồ nhớ lại cái hôm ở Đào Nhiên Cư, Quý Viễn có hỏi cậu. "Cậu có bao giờ nghĩ tới nếu như Tạ Đạc phát hiện ra bộ mặt thật của cậu, anh ta sẽ nghĩ thế nào chưa?" Thẩm An Đồ từng tự tin trước mặt Quý Viễn bao nhiêu thì bây giờ lại hèn nhát bấy nhiêu. Cậu là một kẻ tham lam. Cậu muốn Cẩm Thịnh, cũng muốn Tạ Đạc, nhưng Tạ Đạc đâu mất rồi? Thẩm An Đồ chưa bao giờ dám nghĩ sâu về nguyên nhân tại sao Tạ Đạc phải mang cậu rời khỏi hiện trường tai nạn. Cậu luôn luôn tránh nhớ tới khung cảnh gặp gỡ đầu tiên giữa hai người ở bệnh viện. Thẩm An Đồ rất rõ ràng bởi vì tổng giám đốc Cẩm Thịnh hay cướp lấy mối làm ăn của Thụy Càn nên anh mới muốn dạy cậu một bài học mà thôi. Giờ suy nghĩ lại mới thấy nực cười vô cùng, vậy mà cậu lại hỏi Tạ Đạc: "Chúng ta đang chia tay à?" Tạ Đạc trả lời thế nào? À, đúng rồi, anh ấy bảo không. Tất nhiên là hai người họ không chia tay rồi, bởi vì từ đầu bọn họ có yêu đương gì đâu. Vì vậy tại sao Tạ Đạc phải giữ Thẩm An Đồ lại? Chắc là vì "Thẩm An Đồ" nhỉ. Ai lại không yêu "Thẩm An Đồ" chứ? Cậu tồn tại để mê hoặc người khác. Cậu dịu dàng, ngoan ngoãn vâng lời, hiểu chuyện, ở trên giường thì dâm đãng. Một khi nhận ra Tạ Đạc không vui cậu sẽ sửa đổi ngay lập tức. Cậu chính là một tình nhân hoàn hảo, Tạ Đạc không phải là người đầu tiên bị Thẩm An Đồ giả vờ mê hoặc. Nhưng còn Thẩm Lẫm thì sao? Tính tình cậu tàn nhẫn âm u, làm nhiều việc ác, đùa bỡn lòng người, không từ thủ đoạn, vì tiền mà cái gì cũng dám làm. Có người sẽ thích Thẩm Lẫm ư? Thẩm An Đồ không dám đánh cược, giờ Tạ Đạc chỉ cần nhìn thấy "Thẩm An Đồ" là được. Cứ cho là anh không thích cậu thật, bị vẻ ngoài của "Thẩm An Đồ" mê muội cũng được, nhưng chỉ cần bên cạnh Tạ Đạc cậu sẽ làm tất cả mọi thứ. Cốc cốc cốc. Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa rất nhẹ, tiếp theo là giọng nói của Tạ Văn Hiên: "Anh dâu? Anh tỉnh chưa?" Thẩm An Đồ tùy ý kéo áo choàng tắm trên người, sau đó đứng dậy ra mở cửa phòng. "Làm gì..." Tất cả lời định nói đều mắc kẹt ngay cổ họng. Thẩm An Đồ trợn mắt, nhìn người đứng bên cạnh Tạ Văn Hiên – Tạ Đạc. Anh nhanh nhẹn lách nhẹ vào phòng, đóng cửa lại rồi vặn khóa, động tác nhanh đến mức Thẩm An Đồ không kịp làm ra bất cứ phản ứng nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]