Biên tập: Nguyệt Mẫn Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Môn Mổn Qua vụ việc mặc đồ hầu gái ở văn phòng, Thẩm An Đồ giận, hai ngày sau đó đều ở trong nhà không hề ra ngoài. Bắt đầu đến ngày thứ ba thì chịu không nổi nữa, lại bắt đầu đe dọa Tạ Văn Hiên để cậu ta đưa cậu đến công ty Tạ Đạc, cứ vài lần như thế trong mấy ngày. Mặc dù lần nào Thẩm An Đồ đi cũng giấu rất kỹ nhưng trong công ty luôn có tai mắt, để ý rằng lần nào thư ký Trần đưa cơm đến phòng giám đốc cũng có hai phần. Đôi khi dù Tạ Đạc đi họp, thỉnh thoảng hắn vẫn vào văn phòng gửi đồ uống. Lúc đầu Thẩm An Đồ còn lo mình tới mãi như thế sẽ ảnh hưởng đến công việc ở công ty Tạ Đạc, nhưng lúc anh bận thì chẳng bao giờ đếm xỉa tới cậu, thế nên cậu cũng yên tâm đọc sách —– Cậu biến văn phòng của Tạ Đạc thành phòng tự học. Tạ Đạc ngồi sau bàn làm việc, cậu thì nằm lên ghế salon đọc sách dịch thuật, còn định nộp đơn đăng ký thi phiên dịch vào năm sau. Sáng nay cũng như thế, Tạ Đạc đang dùng máy tính, Thẩm An Đồ vất vả nhai sách. Một lát sau, cậu im lặng đi đến phía sau ghế Tạ Đạc, tựa đầu vào bờ vai của anh rồi thì thà thì thào rên rỉ. Tạ Đạc: "Sao vậy?" Thẩm An Đồ dụi vào gáy anh hít một chút: "Em là yêu quái, em muốn hút dương khí của anh để bổ sung pháp lực." Tạ Đạc chỉnh chỉnh tài liệu, tranh thủ hôn cậu một cái: "Đã đủ chưa?" "Chưa đủ!" Thẩm An Đồ ôm đầu anh hôn một phát rõ mạnh, lúc này mới hài lòng thở dài rồi bảo: "Đa tạ đã chiêu đãi." Trong đôi mắt Tạ Đạc ngập tràn ý cười, mặc những động tác tùy tiện của cậu: "Hút đủ chưa? Đủ rồi thì anh đi họp nhé." Trước giờ Thẩm An Đồ không muốn làm phiền đến công việc của Tạ Đạc, mau chóng nói: "Đi nhanh đi, em ngồi chỗ của anh." Thế là Tạ Đạc mang bút điện đi, Thẩm An Đồ chuyển địa bàn học từ trên ghế salon sang bàn làm việc của anh, đọc sách chưa được bao nhiêu thì bên ngoài đã có tiếng gõ cửa. Thẩm An Đồ ngẩng đầu nhìn về phía đó, Tạ Đạc sẽ không về nhanh như vậy, khả năng cao là có người tìm anh. Đây là lần đầu tiên có ai đó đến khi Tạ Đạc ra ngoài, Thẩm An Đồ đang do dự là có nên mở hay không thì cửa đã bị đẩy ra. Đi vào là một người đàn ông cao lớn ăn mặc xuề xòa, rõ ràng cũng là âu phục nhưng không đeo caravat, cổ áo sơ mi cũng mở ra giống như mới đi xã giao về, đầu đinh. Khuôn mặt nghiêm chỉnh, xương lông mày rất cao, nhìn thôi đã thấy khó dây vào. Không biết vì sao Thẩm An Đồ lại nhìn thấy không ít sự thù địch trong đôi mắt đó. Chu Minh Huy đút một tay vào túi, ung dung đi đến trước bàn làm việc, từ trên cao nhìn xuống Thẩm An Đồ, giọng điệu cũng không hiền lành gì: "Lại tới nữa? Ghê gớm phết đấy, Thẩm... An Đồ?" Thẩm An Đồ nhíu mày, ngồi không nhúc nhích: "Nếu anh đến tìm giám đốc Tạ thì anh ấy đi họp rồi." Chu Minh Huy để đống tài liệu lên bàn: "Có gì đâu, tôi đến đưa cái này, cậu ở đây thì vừa khéo trò chuyện đôi câu với cậu." "Xin hỏi chúng ta có quen nhau không nhỉ?" Thẩm An Đồ vẫn giữ lịch sự. Chu Minh Huy cười, lộ ra răng nanh: "Tôi là Chu Minh Huy, tôi biết cậu, cậu không biết tôi." Thẩm An Đồ hỏi: "Anh là cấp dưới của Tạ Đạc à?" "Quan hệ của tôi và lão Tạ còn tốt hơn như vậy nữa." Chu Minh Huy vẽ một khoảng cách nhỏ giữa ngón cái và ngón trỏ: "Ví dụ như, nếu bây giờ trong căn phòng này nhất định phải có một người ra ngoài, vậy người đó chắc chắn là cậu, không phải tôi." Thẩm An Đồ không biết người này lấy tự tin ở đâu mà nhiều như thế, cậu châm biếm lại: "Vậy cơ à? Nếu như tôi chắc chắn phải ra ngoài thì hẳn là Tạ Đạc đang chờ tôi ở ngoài đấy." "Miệng mồm phết nhỉ Thẩm công tử, nhưng tôi khuyên cậu là bớt nói đi, người yêu bé nhỏ biết nói chuyện quá, lão Tạ chỉ chơi có hai tháng, hạn sử dụng của cậu có lâu không?" Chu Minh Huy ngồi vào mép bàn làm việc, nét mặt trêu chọc không hề giấu giếm. Thẩm An Đồ tựa lưng vào ghế xoay xoay chiếc bút máy của Tạ Đạc trong tay, cậu không bị chọc giận mà chỉ quan sát Chu Minh Huy: "Nói chuyện hùng hổ thế, anh là ex à?" "Không không không." Chu Minh Huy vội vàng phủi sạch quan hệ: "Đừng hiểu lầm, tôi chỉ thích thư ký Trần thôi. Tôi tới tìm cậu đơn giản là vì không ưa, hành vi cậu hay đến công ty đã rất ảnh hưởng đến danh dự của giám đốc Tạ rồi. Tôi mong rằng cậu biết rõ vị trí của mình, người yêu bé nhỏ nên có sự tự giác, đừng có suốt ngày quấn lấy người ta không biết ngại, cũng đừng có mơ mộng hão huyền quá. Sớm muộn gì lão Tạ cũng phải đi lấy vợ sinh con thôi." "Ồ tất nhiên." Chu Minh Huy còn ác ý ngắt câu một chút: "Nếu cậu có thể sinh thì tôi nói làm gì." "Trò chuyện vớ vẩn vậy thôi, bye Thẩm công tử nhé." Chu Minh Huy vừa bước chân ra khỏi văn phòng của Tạ Đạc, vẻ mặt hắn ngay lập tức đã không còn chút phách lối nào nữa. Hắn đi chọc ghẹo Thẩm An Đồ, Tạ Đạc xem camera kiểu gì cũng sẽ thấy, hắn biết mình sẽ tới công chuyện là cái chắc, nhưng nhìn Thẩm An Đồ giận dữ ấm ức kia mà không khỏi vui sướng. Chu Minh Huy ngồi trong phòng làm việc của mình chưa tới một tiếng thì Tạ Đạc đã đến. "Người bên tòa chị chính về sớm vậy hả?" Chu Minh Huy đứng lên đón anh, làm bộ như không có chuyện gì, cười hớn hở. "Đây là lần đầu cũng như là lần cuối, Chu Minh Huy. Cậu biết tôi ghét nhất là kẻ nào làm việc mờ ám sau lưng mình." Vẻ mặt của Tạ Đạc rất lạnh nhạt. Chu Minh Huy cũng lười giả vờ nữa, hắn buông thõng vai tựa vào trước bàn làm việc của mình, giọng điệu cũng không vừa: "Tôi cũng không thích làm việc buồn nôn này sau lưng ông, nhưng tôi làm vì ai? Bây giờ ông bị thằng đó mê hoặc thành cái gì rồi có biết không hả, ông hỏi nhân viên vệ sinh dưới lầu xem, xem thử người ta có biết hay không." Tạ Đạc nhìn chằm chằm hắn: "Cậu không hiểu gì cả." Chu Minh Huy cười một cách vô cùng khoai trương: "Vâng, tôi không hiểu hai người có gay hay không nữa, nhưng tôi hiểu rõ Thẩm Lẫm! Lão Tạ, ông đừng cho rằng cậu ta đổi tên thì có thể đổi cả con người. Cuối cùng chuyện cậu ta có mất trí không cũng chẳng rõ, ông cứ ngốc nghếch đâm đầu vào cậu ta đi nhé?" "Cho nên cậu đưa hẳn kết quả điều tra vụ tai nạn ra trước mặt Thẩm An Đồ sao?" Chu Minh Huy gật đầu không chút do dự: "Đúng." Hắn cố ý canh lúc Tạ Đạc đi họp rồi mang báo cáo tai nạn máy bay sang cho Thẩm An Đồ, vờ như gửi tài liệu cho Tạ Đạc rồi để lên bàn, nếu Thẩm An Đồ không mất trí nhớ, chắc chắn cậu ta sẽ kiềm lòng không được mà mở ra xem. "Cậu ta đọc không?" Chu Minh Huy tự tin rằng sau khi hắn đi Thẩm An Đồ sẽ mở tài liệu đó ra xem, bởi vì cậu không biết trong văn phòng Tạ Đạc đâu đâu cũng là camera theo dõi. "Tự xem." Tạ Đạc mở camera trong điện thoại đưa sang cho Chu Minh Huy, sau đó đi tới bàn làm việc của hắn lấy chiếc bật lửa, châm thuốc. Chu Minh Huy cẩn thận xem video, chỉ thấy sau khi hắn đi, đúng thật Thẩm An Đồ đã nhìn đăm chiêu vào bìa của tập tài liệu đó, nhưng cậu không hề mở ra xem mà lại mặc áo khoác vào rồi đi mất. Chu Minh Huy tua nhanh, nói một cách chắc chắn: "Rõ ràng bên bìa đã viết rất to dòng chữ 'Kết quả điều tra tai nạn máy bay của Thẩm Lẫm', cậu ta không thể không tò mò được! Chắc chắn cậu ta đã đoán ra được tôi cố thăm dò nên mới cố ý không mở ra, cậu ta giả vờ!" Tạ Đạc phả khói, mặt vẫn lạnh nhạt nhìn Chu Minh Huy: "Cậu ta mở ra nhìn là giả vờ mất trí nhớ, không mở ra cũng là giả, vậy cậu thăm dò còn ý nghĩa gì nữa?" Chu Minh Huy thấp giọng mắng một câu, nhếch miệng cười nói: "Đúng là chó chạy trước cày, biết bao nhiêu người đẹp ngoài kia mà lại mê cậu ta. Được thôi, sau này chuyện hai người tôi không quản nữa, nhưng làm anh em tôi cũng nhắc ông một câu, trực giác của tôi thấy cậu ta có vấn đề. Cậu ta có thể là Thẩm Lẫm, sau này bị đâm vào lưng cũng đừng có hối hận." "Hối hận sao?" Tạ Đạc ngậm lấy điếu thuốc hít một hơi thật sâu, quay người bước ra ngoài cửa: "Tôi đã hối hận từ lâu rồi, nếu tôi hiểu ra sớm hơn thì đâu có đến mười năm này."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]