🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Biên tập: Nguyệt Mẫn
Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Môn Mổn
"Anh lừa em cái gì?" Tạ Đạc lập tức nghĩ ra hơn mười cách trả lời, mặc dù phương pháp đều khác nhau, nhưng mỗi phương pháp đều đảm bảo rằng Thẩm An Đồ sẽ phải quay về biệt thự trong vòng hai tiếng nữa.
Nếu cần thiết, Tạ Đạc không ngại chuyện chuyển nhà một lần, anh vẫn còn một căn biệt thự nữa ở ngoại ô thành phố, chỗ đó còn có tầng hầm khá bí ẩn.
Hai người còn đang đối mặt nhau, Thẩm An Đồ thua trước, cậu hơi ảo não rũ mắt xuống, đôi mắt lạnh lùng mới thoáng chốc kia dường như chỉ là ảo giác của Tạ Đạc.
"Em không nghĩ được, anh có thể nói thật với em không? Anh thích em thật sao?"
Tạ Đạc cười một tiếng thật nhẹ, hỏi lại câu: "Em cho rằng những lời anh vừa nói đều là lừa em ư?"
Anh buông vô số lời nói dối, Thẩm An Đồ lại hoài nghi duy nhất một câu nói chân thật.
"Không phải mà ngược lại, em cảm thấy đó không giống như lời nói dối nên mới cảm thấy quái lạ." Thẩm An Đồ nhíu mày: "Thật sự em không hiểu, Tạ Đạc. Tụi mình đã hôn nhau nhiều lần như vậy, lúc nào cũng là em chủ động, chỉ khi nào em muốn tiến thêm một bước nữa thì anh lại đẩy em ra, anh không hề muốn lên giường với em, người yêu sẽ như vậy sao?"
Tạ Đạc không trả lời, chỉ hỏi: "Em không đau đầu à?"
Thẩm An Đồ trừng anh: "Không đau nữa! Hôm nay cũng kiểm tra lại rồi, bác sĩ Dương nói cẩn thận một chút sẽ không sao, cho nên tối nay chúng ta có thể làm được không?"
Cậu giận lên lại càng đáng yêu hơn nữa, Tạ Đạc còn muốn nhìn thêm nên anh cố ý không nói gì thêm.
Không có được câu trả lời của Tạ Đạc khiến Thẩm An Đồ bắt đầu cuống lên, cậu kéo khẩu ra xuống dưới cằm: "Anh nói rõ ràng đi, bao giờ thì mới làm được? Đừng nói là đợi đến khi em nhớ hết toàn bộ thì anh mới chịu làm chứ? Anh biết ngày nào cũng nhìn được nhưng ăn không được khó chịu khổ sở đến mức nào không? Nếu không phải do những câu anh vừa nói em còn tưởng rằng anh không thích em."
Tạ Đạc không thể không thừa nhận, câu mà Thẩm An Đồ nói rất lấy lòng anh, trên đời này còn điều gì khiến người ta rung động hơn khi người yêu tự khát cầu như thế?
Dù biết tất cả chỉ là vẻ ngụy tạo của Thẩm An Đồ, là giới hạn, dù biết là thứ chất độc bọc đường, nhưng ngay giây phút này Tạ Đạc cũng muốn được nuốt lấy nó, sau đó chờ cho chất độc bộc phát trong cơ thể rồi chết đi.
Hầu kết Tạ Đạc giật giật, lại đưa tay ra kéo khẩu trang cậu lên: "Cả ngày em cứ nghĩ cái gì thế?"
Thẩm An Đồ nheo mắt lại nhích đến gần anh: "Nghĩ việc chịch với anh, anh không nhìn ra được sao?"
Ngọn lửa như bừng cháy, Tạ Đạc đưa tay tóm lấy gáy Thẩm An Đồ, dùng sức nắm phần da thịt mềm mại: "Thẩm An Đồ, sao em lại hư thế?"
"Em làm sao? Em muốn lên giường với người mình thích thì sai à? Đừng nói anh bất lực chứ?" Cho dù cổ đang bị tóm, Thẩm An Đồ cũng không nằm ở thế hạ phong, cậu còn chủ động dính sát lại, thì thầm vào tai Tạ Đạc: "Bất lực cũng không sao, em sẽ chữa khỏi cho anh, anh cho em làm một lần đi mà."
"Em đừng được đằng chân lân đằng đầu." Giọng nói Tạ Đạc trầm thấp lạnh lẽo như tiền.
"Được đằng chân lân đằng đầu, chân đâu? Anh có cho em chân không?" Thẩm An Đồ nghiêng đầu, đôi môi mềm mại cọ nhẹ vào dưới cằm Tạ Đạc: "Em cho cái chân đi cục cưng."
Hai người đứng trên con đường duy nhất dẫn về phòng học. Sắp tan học, học sinh đều đang bắt đầu đi về phía này.
Tạ Đạc chỉ đành buông cậu ra: "Về nhà rồi nói."
Thẩm An Đồ muốn chọc anh phát điên lên: "Anh lại đẩy em ra!"
Tạ Đạc nhìn chằm chằm cậu chốc lát, đột nhiên anh tóm tay cậu kéo thẳng về khu căng tin gần nhất.
Bây giờ còn chưa đến giờ cơm trưa, trong sảnh không có một ai, Tạ Đạc kéo vội Thẩm An Đồ, dựa theo trí nhớ đến thẳng nhà vệ sinh.
Thẩm An Đồ không biết Tạ Đạc muốn làm gì, dọc cả con đường cậu hỏi gì Tạ Đạc cũng không trả lời, mãi đến khi bị anh thô lỗ đẩy vào gian phòng nhà vệ sinh.
"Ưm...!"
Tạ Đạc nóng nảy hôn cậu, đại não Thẩm An đồ còn chưa xoay kịp thì miệng đã bị người ta xâm phạm trọng vô thức.
Lần này Tạ Đạc hôn không hề nhẹ, không kiềm chế thậm chí không quan tâm tới lý trí. Anh như muốn nuốt Thẩm An Đồ vào miệng, chặn miệng cậu lại, chẳng khách gì trút bỏ ra hết tất cả những cảm xúc đã bị đè nén từ trước.
Thẩm An Đồ bị Tạ Đạc hôn đến choáng váng đầu óc, cậu thấy như mình đang bị bệnh. Bởi vì không cách nào mở miệng nói chuyện nên cậu chỉ có thể dùng chút giọng mũi để cầu xin một cách yếu ớt, không ngờ rằng đối phương lại hôn kịch liệt hơn.
Tạ Đạc áp bàn tay nóng bỏng lên sau gáy Thẩm An Đồ, anh dùng bàn tay ấy áp lên cái cổ trần trụi và tai cậu, chầm chậm len lỏi vào, khiến nó trở nên ửng hồng hết cả.
Biết Thẩm An Đồ vẫn chưa khỏe hẳn nên Tạ Đạc không dám quá mạnh tay, ngọn lửa mới vừa cháy lên thì anh đã buông cậu ra, khi môi lưỡi tách ra còn kéo theo một sợi tơ bạc. Rõ ràng người chịu không nổi là Thẩm An Đồ nhưng cậu còn cố ý men theo sợi tơ bạc để liếm lên, nhào tới Tạ Đạc tiếp tục rong ruổi theo nụ hôn sâu đậm.
Lần này Tạ Đạc lại càng thành thạo, anh vừa dùng răng dày vò hai bờ môi đỏ thẫm, vừa dùng một giọng khe khẽ mà hỏi cậu: "Anh đã đủ chủ động chưa? Anh có thích em không? Hửm?"
Chân Thẩm An Đồ mềm nhũn, nếu không phải bị Tạ Đạc ép vào vách ngăn chắc có lẽ bây giờ cậu đã ngã xuống đất.
"Vậy tại sao trước đó anh lại như thế?" Thẩm An Đồ đưa lưỡi liếm chỗ cắn đau, cậu lại bị Tạ Đạc tóm được rồi cùng nhau quấn lại trừng phạt.
"Thế nào?" Tạ Đạc cười khẽ: "Rõ ràng là em quá phóng túng, giờ lại trách anh lãnh cảm à."
"Sao không nói là do anh quá dâm câu kéo em?" Thẩm An Đồ thừa kịp Tạ Đạc không đề phòng, đột nhiên cậu dùng sức, đẩy anh ngã người vào tấm ngăn đối diện, sau đó đè người mình lên, môi chạm lên phần trái cổ của anh: "Ngày nào anh cũng mặc tây trang kín cổng cao tường, có phải cố ý dụ dỗ em không? Sao hôm nay anh không mặc tây trang nữa đi hả giám đốc Tạ?"
Ngay sau đó phần hầu kết yếu ớt bị thứ ấm nóng ngậm lấy, suýt nữa Tạ Đạc đã quên rằng họ còn đang trong nhà vệ sinh của căng tin trường học, anh với tay vào vạt áo hoodie của Thẩm An Đồ, đầu ngón tay bò vào trong lưng quần cậu, đột nhiên, tiếng chuông trường như vang dội, tiếng loa lớn đến mức như thể đang reo ngay trên đầu hai người họ.
Tạ Đạc không nhúc nhích, chờ Thẩm An Đồ ra quyết định.
Thẩm An Đồ bị dọa tỉnh, lúc này thứ mùi đặc biệt trong nhà vệ sinh, các vết đen trên tấm ngăn khó mà không để ý được, nơi này thật sự không thể nói lời yêu được. Thẩm An Đồ không cam lòng hôn lên đỉnh đầu Tạ Đạc hai cái, cuối cùng cậu lùi về sau hai bước rồi tựa vào tấm ngăn, bắt đầu tỏ vẻ đau khổ nũng nịu.
"Em khó chịu, đầu em đau, phía dưới cũng đau, cả người chỗ nào cũng cũng khó chịu."
"Vậy chúng ta về nhà nhé?" Tạ Đạc cũng hứng rồi, anh đưa tay chỉnh lại mũ áo cho Thẩm An Đồ.
Thẩm An Đồ lại không chịu: "Nhưng em còn chưa đi đến bãi tập."
Mười phút sau, hai người đi ra căng tin, mặc dù khoảng cách hai bước một trước một sau, nhưng những ái ngại trước đó dường như đã không còn.
Cuối cùng họ dừng lại bên rìa cỏ cạnh bãi tập, nhìn một lớp đang có tiết chơi bóng rổ.
Tạ Đạc chỉ vào vòng rổ xa xa rồi nói: "Lúc trước chúng ta đã từng chơi một trận bóng, suýt nữa em đánh anh, ngay tại chỗ đó."
Đột nhiên Thẩm An Đồ hiểu ra: "Có phải do em muốn ném rổ nhưng anh đứng chắn em, sau đó lúc em nhảy lên thì đụng vào người anh, anh ôm chặt lấy em, còn sờ mông em không?"
Tạ Đạc phủ nhận: "Anh không sờ mông em, chẳng qua lúc đó tình huống cấp bách, nếu anh không ôm thì chắc em đâm vào anh rồi cùng ngã mất."
Thẩm An Đồ không buông tha: "Anh sờ thì có!"
Tạ Đạc: "Ừm! Anh sờ đấy, sao nào?"
Thẩm An Đồ cứng họng, một hồi lâu sau mới hỏi: "Mềm không? Cho anh sờ thêm lần nữa này."
Tạ Đạc không thể nhịn được nữa: "Bây giờ chúng ta về nhà."
Trần Húc nhận tin của Tạ Đạc nên lái xe đến bãi tập, lúc lên xe hai người vẫn bình thường, thậm chí bầu không khí như ngưng đọng lại. Trần Húc còn nghi ngờ rằng Thẩm An Đồ đã nhớ ra điều gì đó, mãi đến khi bọn họ bắt đầu hôn nhau trên xe.
Suýt chút nữa Trần Húc phanh chân ga lại.
Chiếc xe này không có tấm chắn ở phía sau, đằng sau xảy ra chuyện gì dù Trần Húc không nhìn được cũng nghe thấy rất rõ ràng.
"Shhh —– đừng cắn!"
"Ngồi xuống đàng hoàng."
"Em không ngồi, em muốn ngồi lên chân anh. Ở giữa không có tấm ngăn, em không thể để Trần Húc thấy anh như vậy được... Ưm..."
Lần đầu tiên trong đời, tay lái Trần Húc run khẽ, hắn bị kẹp trong ranh giới của tốc độ, dùng khoảng thời gian ngắn nhất để đưa hai người họ về biệt thự, đi không quay đầu lại.
Bắt đầu từ cửa mãi cho đến phòng tắm tầng một, cứ hai bước lại có một món đồ bị lột xuống, lúc đầu là áo khoác và quần, tiếp theo là áo len bên trong, cuối cùng là một chiếc quần lót màu trắng được treo ở tay cầm nơi cửa phòng.
——-
Vòi sen trong phòng tắm bị vặn mở nhưng dưới làn nước không hề có ai. Hai tay Thẩm An Đồ chống lên gạch men trên vách tường, bắp chân bị dập không ngừng. Tiếng rên khẽ bật ra từ trong miệng.
"Đau à?" Tấm lưng trần trụi của Tạ Đạc dán lên lưng Thẩm An Đồ, hôn lấy góc tai đỏ bừng lên của cậu, cái tay lại rất biết đùa giỡn.
"Vừa đau vừa sướng..." Về khía cạnh này thì xưa giờ Thẩm An Đồ vẫn luôn thẳng thắn, cậu ngẩng đầu với lấy môi Tạ Đạc, ý như dùng nụ hôn này để làm dịu sự khó chịu phía sau.
Ngón tay của Tạ Đạc thon dài, bằng một cách nào đó mà Thẩm An Đồ thấy nó thật cuốn hút, cậu co mông lại không để anh tiến vào quá sâu.
Tạ Đạc cố ý đè bụng cậu lại, để anh dùng ngón tay mân mê cái mông, vừa nghe hơi thể không thể kìm nén được của cậu, vừa chê cười cậu: "Ăn ngón tay còn không được mà đòi ăn của anh ư? Lá gan đâu ra thế?"
Đột nhiên ngón tay sau lưng đâm trúng miếng thịt mềm nhô lên. Cả người Thẩm An Đồ run bần bật, suýt không dừng lại được nữa.
"Ah ha... đừng, không được rồi... Tạ Đạc... xin anh."
"Xin anh cái gì?"
Tạ Đạc nhét ba ngón tay vào mở rộng.
Cổ họng Thẩm An Đồ khản đặc: "Đừng dày vò em nữa, sắp chết rồi... Mẹ nó anh vào luôn đi, vào luôn đi."
"Em tự nói đấy nhé."
Tạ Đạc không khách khí với cậu nữa, bóp đầy gel bôi trơn thoa lên thứ của mình rồi vào cúc hoa Thẩm An Đồ. Thẩm An Đồ nghỉ được một thoáng ngắn ngủi, cậu thở hổn hển còn đôi mắt thì đỏ hoe: "Mua lúc nào vậy?"
Tạ Đạc đem chất lỏng còn dư ở tay bôi lên phần mông của Thẩm An Đồ: "Mua từ lâu rồi."
Thẩm An Đồ sợ nhột nên rụt lại: "Để ở đâu sao em chưa thấy bao giờ?"
Câu trả lời của Tạ Đạc là đưa lưỡi dao bằng thịt của mình vào miệng nhỏ của cậu.
"A!!! Đau!" Thẩm An Đồ gục đầu lên men gạch, gào lên: "Sao mà anh... to thế?"
"Thả lỏng..."
Tạ Đạc cắn răng thẳng lưng, một tay đẩy eo cậu còn tay khác thì giữ lấy cằm ép cậu phải ngẩng mặt lên. Lúc đâm hết vào cũng là lúc Thẩm An Đồ đổ mồ hôi lạnh toàn thân, cậu đau đến mức cả người như mềm nhũn. Thẩm An Đồ há miệng cắn lên ngón tay của Tạ Đạc, gằn từng câu như trách móc: "Ưm sướng, ưm sướng!"
"Nói gì vậy?" Tạ Đạc bị cái miệng nhỏ cắn chặt, anh phải dùng tất cả ý chí của mình để không dập vào một cách qua quýt, tránh làm Thẩm An Đồ bị thương.
Thẩm An Đồ bật khóc, cậu bắt đầu nói năng lung tung: "Lẽ nào là lần đầu tiên, là lần đầu của tụi mình sao? Sao lại... đau đến như thế? Trước kia anh có giúp em thả lỏng hết không?"
Tạ Đạc phía sau lưng bật cười, từng thớ thịt trên người đều đang run rẩy, hai người dán chặt lấy nhau, Thẩm An Đồ cảm giác được cú thúc phía sau, đang muốn nói Tạ Đạc đừng tiến vào nữa, đột nhiên anh bắt đầu đâm vào rút ra, đồng thời nắm chặt lấy cậu bé mềm nhũn của Thẩm An Đồ vỗ về đùa giỡn, khiến nó mau chóng cứng lên.
Tiếng nước lách tách từ khi mới bắt đầu, như che đi cảnh xuân vui vẻ và tràn đầy mờ mịt. Nhưng rồi âm thanh kia dần lớn hơn nữa, tiếng da thịt va chạm quẩn quanh trong không gian phòng nhỏ hẹp. Động tác thô lỗ vỗ về của Tạ Đạc như chơi đùa mỗi một tấc da thịt của Thẩm An Đồ, cố ý chà đạp màu trắng nõn kia đỏ ửng lên, rồi lại in thêm dấu răng và dấu hôn lên đó.
Anh gọi tên Thẩm An Đồ từ lần này đến lần khác, gọi một lần đâm vào một phát, lắng nghe cậu dùng tiếng rên rỉ nỉ non đáp lại mình. Tạ Đạc mặc kệ tất cả mà sa vào bên trong Thẩm An Đồ, sau đó dùng bản thân này lấp đầy cậu.
Cơ thể sung sướng như lừa gạt lý trí, cảm giác thỏa mãn giả tạo leo bám lên từng sợi dây thần kinh, bù đắp cho mười năm trơ trọi. Tạ Đạc biết nó sẽ không thể lấy đầy được, trừ khi Thẩm An Đồ cam tâm nhảy vào ngăn chặn nó, nhưng liệu Thẩm An Đồ có đồng ý không?
"Đồng ý..."
Vốn Thẩm An Đồ không nghe rõ Tạ Đạc nói gì, nhưng để khẳng định, cậu chỉ có thể nói đồng ý.
Cậu sắp bị Tạ Đạc giết chết rồi, dù xin tha thứ không biết bao nhiêu lần, nhưng Tạ Đạc vẫn không hề nể nang một chút nào. Sau này Thẩm An Đồ mới biết Tạ Đạc thích bạo lực. Cuối cùng Thẩm An Đồ bị Tạ Đạc bắn vào hai chân rồi bắn lên lưng thêm lần nữa.
Hôm nay cả hai còn chưa dùng cơm trưa, thật sự Thẩm An Đồ đã đói đến mức không còn chút sức lực, cậu xin Tạ Đạc cho ăn chút gì rồi chịch tiếp, lúc này Tạ Đạc mới buông tha cho cậu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.