Nhược Ly không rõ vì sao, quay đầu nhìn về Vân Duyên, lại thấy ánh mắt hắn tránh né, đặc biệt khi ánh mắt hắn chạm phải nàng, cả khuôn mặt đều ửng đỏ. Nhược Ly nhìn thấy vẻ mặt của hắn, đột nhiên nghĩ đến lần cùng Vân Hiên lên tự, vô tình hôn lên cằm hắn, kết quả, mặt Vân Hiên cũng đỏ như vậy.
Quả nhiên là huynh đệ ruột thịt, khóe miệng Nhược Ly ẩn hiện nét cười, lại trầm mình vào trí nhớ, nàng nhớ anh trai mình cũng có nét mặt như vậy, mỗi khi nàng hôn lên mặt anh, anh đều sẽ đỏ mặt, hơn nữa còn lớn tiếng trách mắng nàng: “Đồ ngốc, anh là anh trai em, sau này không được hôn anh nữa.”
Nhớ tới điều không nên nhớ lại, vẻ mặt tươi cười của Nhược Ly dần dần tắt, chỉ còn lại một mặt nước tĩnh lặng, lần nữa nàng đưa lòng mình trầm vào đáy nước.
"Hai vị Vương gia, hôm nay bản cung xuất cung là vì tang lễ của ca ca, đã trì hoãn quá lâu rồi, bản cung xin cáo từ trước." Nhược Ly đứng lên, Thanh Ngọc vội vàng tới đỡ, Nhược Ly vừa khéo bày ra bộ dạng có phần mệt mỏi.
Chưởng quản Hồng Tú phường đã chuẩn bị xong xe ngựa, Vân Duyên vội vàng bước lên nói: “Mộ Dung tướng quân lúc sinh thời cũng là từng bằng hữu của bản vương, không biết Quý phi nương nương có thể cho bản vương đi cùng một đoạn không?”
Vân Duyên vừa dứt lời, Nhược Ly nhìn thấy Vân Mạt cũng định tiến lên nói điều gì, vì vậy nói trước: “Cung vương gia không chỉ là bằng hữu của đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-dinh-hoa-le/1116999/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.