Trong Cung vương phủ, một tiếng đàn thê lương chậm rãi vang lên. Vân Duyên ngồi trước đàn hờ hững gảy một khúc nhạc. Hắn nhớ lại ngày ấy, Nhược Ly ở yến tiệc của Thái hậu cũng đàn một khúc như vậy. Một tay đánh đàn, một tay cầm bút, nhanh chóng hạ bút lên giấy.
Đã hơn ba canh giờ, trong phủ không có nha hoàn nào dám lên tiếng vấn an quấy rầy, ngay cả cơm trưa cũng được hâm nóng lần này đến lần khác.
Vương gia đến tột cùng là làm sao vậy? Không ai biết, chúng nha hoàn chỉ biết rằng Vương gia đã đánh đi đánh lại một tấu khúc nhiều lần, làn điệu ai oán, dường như hàm chứa nỗi lòng vô cùng bi thương.
Vân Duyên ninh mày, hắn chống cằm nhìn giai điệu không thể nhớ được đầy đủ trong tay. Chung quy cũng chỉ nghe qua một lần, lời từ nhớ kĩ, nhưng giai điệu khó có thể nhớ toàn bộ.
"Người đâu" Vân Duyên đột nhiên buông bút, đứng dậy, đem tờ giấy viết nhạc khúc gấp lại, bỏ vào một phong thư, giao cho thị vệ một bên: "Ngươi nhanh chóng tiến cung, đem bức thư này giao cho Thái hậu."
"Thuộc hạ tuân mệnh." Thị vệ cầm lấy bức thư, sau đó lên ngựa nhanh chóng chạy về hướng hoàng cung.
Nhìn thấy thị vệ đã đi xa, Vân Duyên lại ngồi xuống trước đàn bắt đầu đánh. Tiếng đàn ai oán ngắt quãng như trước, dù chưa liên kết hoàn chỉnh, nhưng hắn dường như vẫn có thể hiểu tâm trạng khi đó của người đánh nhạc khúc.
Thế nhưng, chính hắn cũng không rõ lúc nàng đánh nhạc khúc này, vì sao ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-dinh-hoa-le/1116991/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.