Trong Cung vương phủ, một tiếng đàn thê lương chậm rãi vang lên. Vân Duyên ngồi trước đàn hờ hững gảy một khúc nhạc. Hắn nhớ lại ngày ấy, Nhược Ly ở yến tiệc của Thái hậu cũng đàn một khúc như vậy. Một tay đánh đàn, một tay cầm bút, nhanh chóng hạ bút lên giấy. Đã hơn ba canh giờ, trong phủ không có nha hoàn nào dám lên tiếng vấn an quấy rầy, ngay cả cơm trưa cũng được hâm nóng lần này đến lần khác. Vương gia đến tột cùng là làm sao vậy? Không ai biết, chúng nha hoàn chỉ biết rằng Vương gia đã đánh đi đánh lại một tấu khúc nhiều lần, làn điệu ai oán, dường như hàm chứa nỗi lòng vô cùng bi thương. Vân Duyên ninh mày, hắn chống cằm nhìn giai điệu không thể nhớ được đầy đủ trong tay. Chung quy cũng chỉ nghe qua một lần, lời từ nhớ kĩ, nhưng giai điệu khó có thể nhớ toàn bộ. "Người đâu" Vân Duyên đột nhiên buông bút, đứng dậy, đem tờ giấy viết nhạc khúc gấp lại, bỏ vào một phong thư, giao cho thị vệ một bên: "Ngươi nhanh chóng tiến cung, đem bức thư này giao cho Thái hậu." "Thuộc hạ tuân mệnh." Thị vệ cầm lấy bức thư, sau đó lên ngựa nhanh chóng chạy về hướng hoàng cung. Nhìn thấy thị vệ đã đi xa, Vân Duyên lại ngồi xuống trước đàn bắt đầu đánh. Tiếng đàn ai oán ngắt quãng như trước, dù chưa liên kết hoàn chỉnh, nhưng hắn dường như vẫn có thể hiểu tâm trạng khi đó của người đánh nhạc khúc. Thế nhưng, chính hắn cũng không rõ lúc nàng đánh nhạc khúc này, vì sao ánh mắt lại mang nhiều oán hận mà nhìn hắn như vậy. Hắn thừa nhận ánh mắt nàng đã khiến hắn đau lòng vô cớ, nhưng hắn lại càng tin tưởng nhân phẩm của mình, hắn chưa từng khiến một nữ nhân bị thương bao giờ. Nhắm mắt, dường như hắn đang nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt Nhược Ly, lúc nàng vừa nhìn thấy dung mạo của hắn đôi tay bất chợt run rẩy làm đổ cả chén trà, hơn nữa khóe mắt vô cùng ảm đảm rơi lệ. Chỉ là, hắn chắc chắn trước đó hắn chưa từng gặp nàng. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ "Nô tài tham kiến quý phi nương nương, Quý phi nương nương, Thái hậu lệnh nô tài đưa bức thư này giao cho nương nương." Một công công lạ mặt đưa bức thư trên tay cho Thanh Ngọc, sau đó cung kính lui ra. Thanh Ngọc nghi hoặc mở bức thư, từ khi nào trong cung lại phổ biến việc gửi thư? Bây giờ ngay cả Thái hậu cũng viết. "A, Đây không phải tấu khúc Đài hoa cúc mà lần trước tiểu thư biểu diễn ở yến tiệc của Thái hậu sao? Tại sao Thái hậu lại có thể nhớ được nhiều như vậy?" Nhược Ly ngồi trước gương một lúc, nàng xoay mặt nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Thanh Ngọc, nhẹ nhàng hỏi: "Thái hậu nhớ lời tấu khúc của ta?" Quả thực có chút kì lạ. "Vâng, nhưng không giống bút tích của Thái hậu cho lắm, ở giữa vẫn còn có rất nhiều chỗ trống chưa viết, còn có khoanh vòng, nói là đưa sang đây nhờ tiểu thư điền vào cho hoàn chỉnh." Thanh Ngọc dâng tờ giấy Tuyên Thành trước mặt Nhược Ly, giấy Tuyên Thành xác thực vẽ rất nhiều khoanh tròn. Nhược Ly ninh mày, đây không giống như chữ viết tay của Thái hậu, giống chữ viết tay của nam nhân hơn. Nhược Ly đứng dậy cầm lấy tờ giấy Tuyên Thành, đi đến thư phòng cầm bút lông điền vào từng chỗ trống. Điền xong, Nhược Ly có chút khâm phục trí nhớ người này, chỉ thiếu hơn mười chỗ trống nhưng tựa hồ giai điệu nhớ hơn một nửa. Nhược Ly lại một lần nữa lấy bút viết tiếp giai điệu, đặt lên bàn: "Nhất định là người có tâm, nếu không tại sao lại có thể làm phiền đến Thái hậu?", khẽ cười một tiếng, trong đầu chợt lóe lên thân ảnh khiến nàng đau lòng. Nhược Ly nhanh chóng định thần, không cho bản thân tiếp tục suy nghĩ. Nàng quay đầu ra phía cửa sổ, tầm mắt vừa lúc nhìn thấy Dương Ngôn đang đi cùng Vân Hiên. Đúng là nhân sinh chưa từng gặp thì chưa thể biết, nhưng oan gia ngõ hẹp như thế này tựa hồ sẽ đến ghé thăm. Nhược Ly than nhẹ một tiếng, đem tờ giấy tuyên thành gấp gọn đưa cho Thanh Ngọc: "Đem theo cả bức tranh Đạp Tuyết Tìm Mai của ta bỏ vào phong thư đi." "Vâng, tiểu thư." Thanh Ngọc cầm bức thư, nhưng lại nghĩ ra điều gì: "Tiểu thư, không cần đề tên lên Đạp Tuyết Tìm Mai sao?" Nhược Ly suy nghĩ một chút, dường như không có đề tên, nàng đến trước bức tranh, nhẹ nhàng cầm bút viết lên mấy chữ: Phong vũ tống xuân quy, phi tuyết nghênh xuân đáo. Dĩ thị huyền nhai bách trượng băng, do hữu hoa chi tiếu. Tiếu dã bất tranh xuân, chích bả xuân lai báo. Đãi đáo sơn hoa lạn mạn thì, tha tại tùng trung điếu. (Vịnh Mai – Mao Trạch Đông ) Dịch: Gió mưa đưa tiễn xuân đi, tuyết bay chào đón xuân về cùng ai Non cao băng đóng chặt rồi, mà cành hoa ấy vẫn tươi muôn phần Tươi nào phải để tranh xuân, tươi là để báo tin xuân đã về Tưng bừng đợi khắp sơn khê, hoa này trong đám hoa kia cùng cười. Nàng vẫn luôn cho rằng bài thơ này là bài thơ có khí phách nhất trong tất cả những bài thơ vịnh mai, có lẽ, dùng bài thơ này của bậc quân vương hiện đại tặng cho người có thể nhờ đến Thái hậu, là thập phần tương xứng. "Non cao băng đóng chặt rồi, mà cành hoa ấy vẫn tươi muôn phần?" Thanh Ngọc nói ra hai câu thơ này, nhíu mày liên tục mấy lần, không nói lời nào. Những ngày này ở trong cung tuy hơi nhàm chán nhưng chung quy cũng khá tốt. Nhàm chán ở chỗ mỗi ngày luôn phải đối mặt, nói những lời khách sáo với đám mỹ nhân giả dối. Còn tốt ở chỗ, ngày nào nàng cũng ngồi trong Chiêu Hoa điện đánh cờ uống trà với Thanh Ngọc, thỉnh thoảng uống thêm chút rượu hoa quế, sau đó nhiệt tình nhảy múa trong cơn say. Lại thêm một ngày yến hội, nghe nói nước láng giềng Tạp Tát quốc vì cầu hòa mà tiến cống mỹ nhân. Nhược Ly không biết cái tên Tạp Tát có nghĩa là gì? Quan trọng như thế nào? Nhưng hoàng đế Vân Hiên đặc biệt hạ chỉ, yêu cầu Nhược Ly cùng Hoàng hậu Đỗ Trinh Nhi hôm nay phải thay y phục thật lộng lẫy. Nhược Ly ngồi trước gương đồng, dùng chì kẻ mày, vẫn là một thân ăn mặc thanh cao nhã nhặn như thường ngày. Váy trắng lụa sa, thắt lưng minh hoàng, mẫu đơn trước ngực vàng tươi diễm lệ, thân khoác trường bào hoàng kim thêu bách hoa. Y phục này so với y phục của Hoàng hậu cơ hồ không mấy cách biệt. Màu sắc so với long bào của Vân Hiên cũng không thua kém là bao. Nhược Ly hôm nay ăn mặc như thế này chính là noi theo Hoàng quý phi nhà Thanh, điểm khác là thời đó chỉ dùng kì bào (1) mà thôi. (1) Kì bào: Y phục váy dài thời nhà Thanh. Về trang sức, Nhược Ly lựa chọn một bộ Kim bộ diêu (2) vô cùng quý giá đẹp đẽ, lại chọn ngẫu nhiên vài viên trân châu bạch ngọc phụ trợ càng tôn lên vẻ quý phái sang trọng, trên trán vẽ thêm một đóa hoa hồng, tựa như chu sa. (2) Kim bộ diêu: "Tiểu thư, tại sao lại luôn vẽ hoa hồng lên trán?" Thanh Ngọc chải mái tóc mềm mại của Nhược Ly, vấn thành hình dạng những đóa hoa hải đường, kiểu tóc này tựa như kiểu tóc của tiên nữ trên trời, nhưng so ra còn đẹp hơn vài phần. Không cần phải nói, sơ pháp chải đầu này do chính Nhược Ly nghĩ ra, đây gọi là kim cổ kết hợp. "Tiểu nha đầu không hiểu thì đừng hỏi nữa." Nhược Ly mỉm cười, "Đợi lát nữa ta cũng sẽ chải cho ngươi một đầu tóc thật đẹp." "Thanh Ngọc không muốn, an vận như vậy, chỉ sợ làm cho đám thái giám không khỏi lóa mắt." Thanh Ngọc chế nhạo, xem ra nha đầu này rất có ý kiến với đám thái giám. Đợi Thanh Ngọc chải xong búi tóc thành kiểu liên trì nở rộ, Nhược Ly sai Thanh Ngọc thắt một đoạn tóc thật đẹp rũ bên ngực trái, gắn thêm mấy đóa hoa lưu ly nho nhỏ. Thoạt nhìn, vô cùng xinh đẹp nổi bật. Yến hội lần này vẫn do Thái hậu, Thái phi và Hoàng hậu chủ trì. Hiện giờ Nhược Ly là Quý phi cũng coi như nhàn nhã, tuy rằng Quý phi đứng đầu tứ phi, nhưng lòng Nhược Ly vẫn rõ ràng, việc xử lí hậu cũng vẫn do Hoàng hậu nắm giữ, cho dù nàng suy nghĩ muốn san sẽ phân ưu cũng chỉ sợ làm lộ nhược điểm. Cho nên, trí tuệ như nàng, chỉ cần ra sức khen ngợi Hoàng hậu trước mặt Thái hậu còn hơn là giành giật những thứ mệt mỏi đó cùng nàng. Nhược Ly từ trong minh liễn bước xuống, Thanh Ngọc lập tức tiến lên đỡ nàng. (Liễn màu minh hoàng) Thanh âm sắc bén của Hứa công công vội vàng hô lên: "Mộ Dung quý phi đến." Nhược Ly bước đi trong tiếng hít thở của mọi người, tựa như một tiên nữ. Đi qua chỗ nào, chỗ đó lập tức lưu lại hương hàn mai thơm mát, hệt như vẻ đẹp của Bạch ngọc mỹ nhân nở rộ bên vách núi. Đôi mắt Nhược Ly liếc nhìn Hoàng hậu ngồi bên cạnh Vân Hiên, khóe miệng hiện lên một nụ cười khó phát hiện. Khi Thanh Ngọc nhìn thấy cung trang của Hoàng hậu mới biết tại sao hôm nay tiểu thư phải lao tâm như vậy. Chỉ thấy Hoàng hậu một thân phượng bào, đầu đội mão kim phượng, trang điểm nồng đậm sắc sảo. Mà Nhược Ly lại một thân khoác trường bào minh hoàng thêu bách hoa, cùng với phượng bào của Hoàng hậu không hề đối chọi mà ngược lại càng hỗ trợ tôn vinh vẻ đẹp của nhau. Điều khiến Thanh Ngọc không khỏi cảm thán chính là kiểu trang điểm trên mặt Hoàng hậu, thật sự tiêu tốn không ít thời gian và công sức. Nàng có chút bội phúc Thúy Nga hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu, nếu đổi lại là nàng, hiện giờ hai tay có lẽ vẫn còn đang run rẩy. Nhược Ly mỉm cười yếu ớt nhìn Vân Hiên, Vân Hiên cũng thập phần có dáng dấp phong độ của bậc đế vương vươn tay hướng bậc thang tỏ ý muốn đỡ nàng. Nhược Ly đoan trang đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay Vân Hiên, vén váy chầm chậm bước lên bậc thang, ngồi xuống bên phải Vân Hiên. Còn Hoàng hậu theo quy tắc ngồi bên trái Vân Hiên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]