Trời tối hoàn toàn, Thái hậu, Hoàng đế cùng Nhược Ly sau khi cùng nhau dùng cơm chay liền ai nấy trở về phòng. Đây là thánh địa Phật môn, cho dù là vợ chồng cũng không được ở chung phòng. Quy tắc này khiến cho Nhược Ly thoải mái không ít. Vừa xoay chiếc nhẫn ngọc bích trên tay, trong lòng liền tối sầm vài phần. Nàng ngẩng đầu nhìn vào khoảng không trong phòng trụ trì, lại nhìn trở lại thiền phòng, bản thân lạnh nhạt tiêu sái bước vào thiền phòng.
Canh hai, không gian vô cùng yên tĩnh, màn đêm thăm thẳm, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng kêu ve sầu.
Nhược Ly vẫn mở to mắt, trên trán lấm tấm mồ hôi, trong lòng đau đớn thoáng qua. Nếu nói không đau là xem nhẹ, nếu nói đau thì lại quá lời. Trằn trọc quay đi quay lại mấy lần vẫn không thể đi vào giấc ngủ.
“ Tiểu thư, Thanh Ngọc đi lấy một ít trà an thần bên chỗ cung nữ của Thái hậu.” Thanh Ngọc lo lắng vuốt nhẹ trước ngực Nhược Ly, một bên lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán Nhược Ly. Mặc dù không biết tiểu thư đến tột cùng bị làm sao, nhưng nàng biết tiểu thư không phải Mộ Dung Nhược Ly thật sự, nếu không ba năm trước, lúc Mộ Dung Nhược Ly si ngốc tỉnh lại, cũng sẽ không làm oanh động cả Mộ Dung phủ.
Nàng mơ hồ nhớ tới ngày hôm đó khi đang quét tuyết ngoài cửa, một lão hòa thượng đi qua, nhìn thấy tấm bảng Mộ Dung phủ hồi lâu, cuối cùng lại phun ra một câu: Phật tổ từ bi, ban cho chuyển kiếp luân hồi, thế nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-dinh-hoa-le/1116978/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.