Chương trước
Chương sau
Trời tối hoàn toàn, Thái hậu, Hoàng đế cùng Nhược Ly sau khi cùng nhau dùng cơm chay liền ai nấy trở về phòng. Đây là thánh địa Phật môn, cho dù là vợ chồng cũng không được ở chung phòng. Quy tắc này khiến cho Nhược Ly thoải mái không ít. Vừa xoay chiếc nhẫn ngọc bích trên tay, trong lòng liền tối sầm vài phần. Nàng ngẩng đầu nhìn vào khoảng không trong phòng trụ trì, lại nhìn trở lại thiền phòng, bản thân lạnh nhạt tiêu sái bước vào thiền phòng.
Canh hai, không gian vô cùng yên tĩnh, màn đêm thăm thẳm, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng kêu ve sầu.
Nhược Ly vẫn mở to mắt, trên trán lấm tấm mồ hôi, trong lòng đau đớn thoáng qua. Nếu nói không đau là xem nhẹ, nếu nói đau thì lại quá lời. Trằn trọc quay đi quay lại mấy lần vẫn không thể đi vào giấc ngủ.
“ Tiểu thư, Thanh Ngọc đi lấy một ít trà an thần bên chỗ cung nữ của Thái hậu.” Thanh Ngọc lo lắng vuốt nhẹ trước ngực Nhược Ly, một bên lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán Nhược Ly. Mặc dù không biết tiểu thư đến tột cùng bị làm sao, nhưng nàng biết tiểu thư không phải Mộ Dung Nhược Ly thật sự, nếu không ba năm trước, lúc Mộ Dung Nhược Ly si ngốc tỉnh lại, cũng sẽ không làm oanh động cả Mộ Dung phủ.
Nàng mơ hồ nhớ tới ngày hôm đó khi đang quét tuyết ngoài cửa, một lão hòa thượng đi qua, nhìn thấy tấm bảng Mộ Dung phủ hồi lâu, cuối cùng lại phun ra một câu: Phật tổ từ bi, ban cho chuyển kiếp luân hồi, thế nhưng ngươi lại rơi vào ma đạo. Kể từ ngày đó, nàng liền hiểu được, chủ nhân của nàng đích thị không phải phàm nhân.
Nhược Ly nhẹ nhàng lắc đầu, bắt lấy tay Thanh Ngọc: “Cơn đau này vô dược khả y, không cần hao tâm tốn sức, Thanh Ngọc đi nghỉ đi, nếu có chuyện xảy ra, ta vẫn cần ngươi bảo hộ.”
“ Vâng, Thanh Ngọc chờ tiểu thư ngủ rồi sẽ quay về nghỉ ngơi.” Thanh Ngọc gật gật đầu, nhìn về phía cửa, cầm lấy cây ngọc phiến. Bỗng nhiên, một trận gió mát lạnh bao phủ toàn thân, cơn đau tựa hồ cũng dần dần biến mất, nàng nhắm mắt lại dần dần chìm vào giấc ngủ.
Canh ba, một tiếng mõ theo nhịp vang lên, trong lòng Nhược Ly lại bắt đầu cuộn đau, tựa như một cơn lại tiếp tục một cơn sóng trào. Cơn đau kia như muốn kéo nàng vào mười tám tầng địa ngục, mồ hôi trên trán càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng cũng chỉ có thể cắn môi chịu đựng.
Thanh Ngọc giật mình tỉnh lại, nàng đứng dậy cầm lấy đôi tay lạnh như băng của Nhược Ly, nghiêng tai nghe thấy âm thanh gõ mõ, trong lòng nàng liền sáng tỏ: “ Tiểu thư, để Thanh Ngọc đi giết lão hòa thượng kia.” Nói xong liền đứng dậy thủ kiếm, chuẩn bị ra ngoài.
“ Quay lại” Nhược Ly mở mắt ra, gọi lại nàng: “ Ngọc nhi không phải đối thủ của hắn.”
Trong mắt Nhược Ly hằn lên vài vệt đỏ, dần dần chuyển sang đỏ thẫm, giống như một yêu ma khát máu, không bao lâu tia đỏ thẫm tràn ngập toàn bộ đồng tử, lóe ra màu đỏ sát khí: “ Ngọc nhi, mau điểm thụy huyệt của ta.” Nhược Ly khó khăn khàn giọng nói.
Thanh Ngọc chạy nhanh, tiến đến điểm vào hai đại huyệt sau cổ Nhược Ly. Phút chốc, Nhược Ly ngã xuống trên giường như một con rối bị hỏng. Nàng giống như đang ngủ say, nhưng thực chất một chút sinh khí cũng không có.
Một đám sương mù quấn quanh Nhược Ly, sau đó tản ta dần dần nhìn thấy rõ ràng:
Một con thuyền gỗ nhỏ phiêu đãng trôi giữa sông Hắc Thủy, nước sông âm u trôi nổi mấy đóa hoa đỏ hồng. Từ trên không những bông tuyết trắng mơ hồ rơi xuống lả tả. Bên kia bở, Nhược Ly một thân trường bào trắng phi thân cúi đầu cầm lấy một đóa hoa màu đỏ như lửa, là ‘dẫn hồn chi hoa’, trong miệng nhẹ nhàng ngâm nga: “ Tam Đồ hà, minh tuyết, mạn chu sa hoa.”( Sông Tam Đồ, tuyết u minh, hoa bỉ ngạn)
(Sông Tam Đồ: trong truyền thuyết là dòng sông chứa đầy ma khí, nước sông được ngưng kết từ thi khí.

Tuyết u minh: tuyết ở địa phủ Minh giới.
Hoa Bỉ Ngạn: loài hoa tượng trưng cho cái chết.)
Đây là con đường nàng đã đi qua trước khi xuyên không, nàng biết những bông hoa mọc hai bên bờ này là hoa ‘dẫn hồn người’, Phật tổ ban tên từng nói rằng: Mạn châu sa hoa, mỹ lệ, kiều quý, tiên diễm, rực rỡ nhưng lại lớn lên tại một nơi không cùng danh phận – địa ngục. Ai có thể biết rằng, nó từng trắng tinh như tuyết, xinh đẹp hơn cả tuyết liên nở trong dao trì (hồ ngọc),nhận được sự yêu thích của tất cả tiên tử?
Nhược Ly bước lên phía trước, dưới chân những viên đá hắc thạch tử phát ra âm thanh chi nha, sau đó nàng nhìn thấy một nam tử bạch y đang chuyên tâm ngắm nhìn biển hoa bên bờ đối diện. Nàng đang nghĩ định lên tiếng kêu to, đã thấy nam tử ngắt một đóa hoa bỉ ngạn giấu trong tay áo, miệng nỉ non: “Nếu cả hai đã không muốn hội ngộ vậy thì chi bằng hãy quên đi.”
Nhược Ly cảm thấy kì quái, gọi nam tử kia, nam tử hơi hơi quay đầu, sau đó liền bước tới bên chỗ Mạnh Bà, nhưng chỉ một khoảnh khắc, đóa hoa đang trong tay Nhược Ly liền rơi xuống giữa dòng sông u tối, anh ơi...Nhược Tinh...
Một tiếng nguyền rủa bên hồ nước đục vang lên: “Hoa bên kia bờ, một nghìn năm hoa nở, một nghìn năm hoa tàn, có hoa mà chẳng có lá, lá mọc mà chẳng thấy hoa, đời đời kiếp kiếp hoa lá bỏ nhau, đời đời kiếp kiếp cùng gốc mà chẳng thể gặp...”
“ Không, không, không...” Nhược Ly tê tâm liệt phế kêu to, nhấc váy chạy về phía cầu Nại Hà. Đột nhiên, một bạch y nam tử trên không trung bay xuống, ngăn lại nàng. Nhược Ly đẩy hắn ra, nhưng không cách nào thoát khỏi vòng vây, nàng tức giận ngẩng đầu, trong mắt lập tức lộ vẻ kinh hãi: “Hoàng thượng?”
Nhược Ly một thân ướt đẫm mồ hôi tỉnh dậy...
Tinh mơ, sương sớm động lại trên từng đám lá xanh bên hồ. Thanh Ngọc bưng chén bạch ngọc chuyên chú lấy từng giọt sương trên lá. Sau một canh giờ, cũng lấy không ít sương mai, liền giao cho cung nữ bên người Thái hậu, kêu nàng đun thành nước sôi. Hoàng thượng và Thái hậu đều rất thích dùng Thần Lộ pha trà.
Nhược Ly ngồi ở trong đình Phật Duyên nhìn Hoàng thượng và Thái hậu trò chuyện vui vẻ, khóe miệng nở nụ cười nhẹ, nhưng thần sắc lại có chút tái nhợt. Thích dùng Thần Lộ pha trà, người xưa thật biết hưởng thụ, chỉ là sương sớm có rất nhiều độc, nhưng sau khi đun sôi không biết còn độc hay không.
“ Tiểu thư, Thái hậu cho gọi” Thanh Ngọc đi đến bên người Nhược Ly , dìu nàng đứng dậy: “ Nghe nói hôm nay sương mù hoàng thành đã tan, Thái hậu nói quay về phải chép kinh tạ ân.”
“Biết rồi” Nhược Ly đứng lên kéo lại trường y đi về phía Thái hậu và Hoàng thượng, trên mặt mang theo rất nhiều ý cười. Nàng không biết rốt cuộc nụ cười này có được xem là dối trá hay không, nhưng là nàng hiểu được, trong lòng nàng căn bản không muốn cười, cũng không cười được. Đặc biệt khi nhìn thấy Vô Ẩn đại sư sau lưng Thái hậu, nụ cười này càng khó duy trì.
“Nay sắc mặt Nhược Ly tựa hồ không được tốt lắm.” Thái hậu hiền từ nhìn về phía Nhược Ly, Nhược Ly chỉ có thể cười đáp lại: “Đa tạ Thái hậu quan tâm, thiếp thiếp ở nơi xa lạ có chút không quen, lại bị nhiễm chút phong hàn, ngày mai chắc sẽ ổn hơn.”
Vân Hiên quay sang nhìn Nhược Ly, ánh mắt lạnh nhạt như nước trong ao, không chút gợn sóng: “ Quý phi hãy tự mình bảo trọng thân thề.”
Nhược Ly bị ánh mắt lãnh đạm của hắn làm cho bất an, nhớ lại cảnh giấc mơ đêm qua, Nhược Ly sắc mặt đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn hắn nói: “ Nhờ hồng phúc của Hoàng thượng, thần thiếp hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi.”
“ Vậy sao?” Vân Hiên nhướng mày, ánh mắt nhất thời âm trầm, giọng nói chứa vài phần mơ hồ: “Ái phi bệnh thật nhanh khỏi.”

Biến thái, trong lòng Nhược Ly thầm mắng nhưng trên mặt vẫn lộ ý cười: “Bởi vì lời Hoàng thượng là vàng” tốt nhất thì hãy thêm một cặp răng vàng, để miệng không chống đỡ nổi mà sưng phù lên.
Sắc mặt nam nhân này còn khó nắm bắt hơn so với miếu Tiên nữ, miếu Tiên nữ mỗi khi nhắc tới “Tinh” và “Vũ” còn thay đổi thời tiết, mà nam nhân này sắc mặt căn bản chưa từng biến đổi.
Vân Hiên như nhìn thấu nội tâm của Nhược Ly, sắc mặt hắn ngày càng thâm trầm, đôi mắt đen lạnh lùng nghiêm nghị gắt gao nhìn thẳng Nhược Ly. Nhược Ly nhẹ giọng khụ một tiếng, ý chỉ cổ họng không được thoải mái, sau đó kéo theo Thanh Ngọc. Thái hậu một bên cũng không kịp hành lễ, lặng lẽ thối lui.
Sau khi đi qua mấy dãy hành lang, Nhược Ly đột nhiên dừng lại trước Phật đường. Đôi mắt nhìn xung quanh, ý bảo Thanh Ngọc rời đi. Hôm nay, nàng phải dạy bảo lão hòa thượng đêm qua đã hành hạ nàng. Cước bộ lại gần, Nhược Ly giả ý quỳ gối trước tượng Phật nhắm mắt cầu nguyện. Vừa mới cảm nhận được sát khí lan tràn sau lưng, thì một tiếng bước chân khác vang lên. Nhược Ly vừa nghe, liền biết đó là bước chân của Vân Hiên, nhưng nàng không hiểu được vì sao tiếng bước chân hôm nay lại thâm trầm như thế.
Tiếp theo, Nhược Ly lạnh lùng mở to mắt, xem ra Vân Hiên đã biết lão hòa thượng theo dõi nàng, vậy nên mới cố ý dẫm mạnh chân ra ý cảnh cáo. Quả nhiên, lão hòa thượng đã lặng lẽ rời đi lúc nào không hay, mà kì quái chính là, tiếng bước chân kia cũng dừng lại, sau đó châm rãi rời đi.
Nhược Ly ngẩng đầu nhìn về bức tượng Phật bằng vàng, ánh mắt dần dần chuyển lạnh, cuối cùng nhắm mắt lại: “Nguyện ngã lai thế đắc A Nậu Đa La Tam Niệu Tam Bồ Đề thời, tự thân quang minh, sí nhiên, chiếu diệu vô lượng, vô số, vô biên thế giới, dĩ tam thập nhị đại trượng phu tướng, bát thập tuỳ hình hảo, trang nghiêm kỳ thân, lệnh nhất thiết hữu tình, như ngã vô dị... u minh chúng sinh tất mông khai hiểu, tùy ý sở thú tác chư sự nghiệp.” (1)
(1): Lời cầu nguyện thứ nhất và thứ hai trong kinh phật, link tìm hiểu: https://hocday.com/dc-s-lu-ly-quang-nh-lai-bn-nguyn-cng-c-kinh.html
“ Tiểu thư” Thanh Ngọc phía sau bức tượng đi ra. Nhược Ly đứng dậy đi về phía cửa: “ Hôm nay, lại tránh được một kiếp nạn.”
Nhược Ly đi tới phía sau núi ngắm cảnh, trong tay cầm một quyển kinh Phật. Gió thổi nhè nhẹ, khiến trường bào tố y phiêu động đẹp mắt, nhìn xa như tiên nữ hạ trần.
“ Tiểu thư, chuyện Tam Quốc lần trước tiểu thư nói với Thanh Ngọc còn chưa hết.” Thanh Ngọc cầm quạt Mỹ Nhân phe phẩy nhẹ nhàng, uống một ngụm trà rồi lại nói: “ Tiểu thư, nếu người là Điêu Thuyền, người sẽ thích ai?”
Nhược Ly buông quyển kinh Phật trong tay, đánh nhẹ lên mũi Thanh Ngọc, cười nói: “ Nếu ta là Điêu Thuyền, ta sẽ tự tẫn.” Nói đến chỗ này, Nhược Ly đột nhiên im lặng, tiếp theo đánh nhẹ lên miệng mình: “ Ôi, ta vừa nói tới chết, nên đánh, nên đánh.”
Một giọng cười giòn tan của Thanh Ngọc vang lên. Vân Hiên đứng cách đó không xa nghe thấy tiếng cười Thanh Ngọc, liền đi tới: “Ái phi có chuyện gì có thể khiến Thanh Ngọc vui như thế? Nếu không từ chối chi bằng cũng giúp Trẫm cao hứng đi.”
Nhược Ly vừa thấy Vân Hiên đi tới, khẽ cười: “ Không có gì, chỉ là một chuyện xưa mà thôi.”
“ Vậy sao? Chuyện xưa như thế nào? Nói cho Trẫm nghe một chút.” Vân Hiên ngồi xuống ghế bên cạnh, dọa Thanh Ngọc sợ hãi vội vàng đứng lên hành lễ, đứng về một bên, từ đầu tới cuối Vân Hiên chưa từng đưa mắt nhìn qua.
Nhược Ly quay về hướng Vân Hiên hơi hạ thấp người, xem như thỉnh an. Nàng hỏi Vân Hiên chuyện xưa rất dài, y có thật sự muốn nghe. Vân Hiên cười mà không nói, Nhược Ly chỉ có thể hắng nhẹ giọng bắt đầu: “ Thế cục thiên hạ, phân rồi tất hợp, hợp rồi tất phân,...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.