Mộ Dung Tấn đọc đi đọc lại bài thơ của Nhược Ly, tất cả đều ngưng động lại trên đôi lông mày tiêu sái của hắn.
“ Sao vậy?”
Đây là lời của người xưa viết, lẽ nào hắn biết gì ư? Nếu vậy, hôm nay nàng sẽ trở thành trò hề của hắn.
“ Muội muội, vì sao bài thơ không đề tên?” Mộ Dung Tấn quay đầu nhìn nàng, ánh mắt nghi ngờ, vẻ mặt ngang ngược đầy thắc mắc, tựa hồ muốn mổ xẻ Nhược Ly để quan sát nàng cho thật kỹ.
“Hóa ra là vậy.” Nhược Ly vỗ đầu: “ Vậy đặt tên là Ngu mỹ nhân, huynh thấy sao?”
“Ngu mỹ nhân.” Mộ Dung Tấn cúi đầu suy nghĩ một lát nhưng cũng không nói nữa, đem tờ giấy đầy mặt chữ mà nàng vất vả viết ra nhét vào ống tay áo, tiêu sái mở cửa bước đi.
“ Ồ, lại như vậy, không biết lần này là cô nương nhà ai?” Nhược Ly cười đạm nhiên, Mộ Dung Tấn lúc nào cũng vậy, chỉ cần là thơ nàng viết, tất thảy hắn đều lấy đi, mục đích là làm vật đính ước tặng cho cô nương nhà người ta để nếu như quên tên chỉ cần đọc mấy câu thơ tình cũng biết đó là tình nhân.
Gia môn bất hạnh, Nhược Ly định đóng cửa đi ngủ, nàng chợt nghĩ: “ Không đúng, đó là bài thơ thể hiện tâm trạng của nữ tử, hắn ta sao có thể xem là vật đính ước tặng cho cô nương nhà khác. Như vậy sao có thể nói, suy nghĩ của nữ tử là điều khó giải bày chứ? ”
Nghĩ lại, thôi vậy, nếu hắn bị cô nương kia mắng cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-dinh-hoa-le/1116962/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.