Tần Dạ trả tiền xong, hai người lên xe ngồi.
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?” Tần Dạ không chịu nổi nhăn mặt hỏi, không hiểu tại sao nhưng anh không chịu nổi bầu không khí trầm mặc giữa họ.
Tần Nguyệt ngước mắt nhìn khuôn mặt hoàn mỹ trước mắt, muốn mở miệng nói nhưng không thể nào thốt ra lời.
“Tần Nguyệt, cậu…” Tần Dạ đang muốn nói thì đột ngột dừng lại. Sự nặng nề và một chút đau thương hiện ra rất rõ ràng trên khuôn mặt Tần Dạ.
“Anh, đừng hỏi.”
Vẻ mặt muốn khóc đến nơi của Tần Nguyệt làm cho Tần Dạ choáng váng, anh chưa bao giờ biết em trai mình lại có biểu cảm đau đớn khổ sở như thế. Biểu cảm đó xuất hiện trên khuôn mặt anh tuấn giống như được chạm khắc tỷ mỉ, khiến cho người khác hoàn toàn đồng cảm và tiếc thương. Tại sao cậu lại đau khổ buồn rầu như thế, im lặng chiếm lấy cảm tình của người ta.
Tần Dạ nhìn Tần Nguyệt một lúc lâu, cuối cùng dứt khỏi đường nhìn, lái ô tô về nhà.
Nhà của Tần Dạ mặc dù rất rộng nhưng chỉ có một phòng tắm, vì thế hai người thay phiên nhau tắm rửa.
Ngâm người trong làn nước nóng, Tần Nguyệt chậm rãi nhớ lại mình trước kia, vui vẻ, dịu dàng mà quan tâm. Chỉ có thể dùng tình cảm anh em đối xử với anh trai, Tần Nguyệt nghĩ, cậu không thể biểu lộ tình yêu cấm kỵ tận sâu trong tim mình, cậu không muốn anh trai ghê tởm cậu.
“Nhà tôi chỉ có một cái giường.” Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-da/2086289/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.