*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rose cảm thấy mí mắt trái của mình hơi giật giật một cách bất thường. Cô vốn không phải là người mê tín, tại sao lại cảm thấy lo lắng như vậy?
Lúc này, Brad đã rít xong nửa điếu thuốc và xoay người nhảy xuống ghế, cậu bảo với cô phải vào nhà vệ sinh.
"Tôi sẽ quay lại ngay, đừng nhớ tôi quá đấy!" Cậu đùa.
"Đi thong thả, không tiễn." Cô nhíu mày ra vẻ khó chịu trả lời. Đối diện với một Brad đã thay đổi và trở nên mơ hồ xa lạ này, cô có một chút giận hờn nảy sinh không rõ nguyên cớ.
Nhưng khi nhìn theo bóng lưng cậu dần khuất sau đám đông và ánh đèn hỗn loạn, bỗng nhiên cái tâm trạng bất an bất chợt này lại khiến cô muốn đứng dậy đuổi theo cậu ngay lập tức.
Cố gắng trấn tĩnh bản thân, cô siết chặt ly trà trên tay. Nhìn những gợn nước khẽ đung đưa trên đó vì tiếng nhạc ồn ào, cô lại nhớ đến buổi chiều mưa nặng hạt như trút nước đó. Lần cuối cô có linh cảm như thế này, là lần cậu đụng phải bọn công tử nhà Winston năm năm trước.
Buổi chiều hôm ấy nhìn thấy cậu toàn thân đầy vết xanh tím được đưa vào phòng hồi sức, cô chỉ biết im lặng âm thầm chạy vụt ra cửa bệnh viện và điên cuồng lao đến dinh thự nhà Winston. Nếu Aiden không cản cô, có lẽ trên người thằng khốn ấy đã lãnh đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-da-khai-hoa/2184317/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.