Chương trước
Chương sau
“Thập Tam hoàng tử chưa từng có ý nghĩ tranh đoạt hoàng vị với ngài, tại sao ngài phải làm như vậy?”

Mặt Lý Chân sầm xuống như thể ta vừa chạm vào vảy ngược của ngài ấy.

"Hắn không muốn tranh đoạt, nhưng phụ hoàng thích hắn, quý phi nương nương thích hắn, vậy muội nói xem nếu phụ hoàng nhất định truyền hoàng vị lại cho hắn, xem hắn có muốn không?"

"Nhưng hắn ta lại rất thích muội, khi hắn ta nghe tin phụ hoàng tứ hôn ta với muội, hắn ngày nào cũng cầu kiến phụ hoàng xin phụ hoàng thu lại thánh chỉ. Thánh chỉ sao có thể nói thu hồi là thu hồi được, hắn đúng thật là trẻ con.”

"À đúng rồi, hình như hai hôm nay thủ đoạn của hắn thay đổi rồi, hiện giờ chắc còn đang quỳ bên ngoài Càn Thanh cung?"

Ta bị choáng váng với lời nói của Lý Chân.

Lý Sư quỳ ngoài Càn Thanh cung hai ngày, vì sao không có người nào tới nói cho ta biết?

Thái từ đắc ý cười nói: "Giữa hoàng vị và muội, hắn nhất định sẽ chọn muội. Nhưng, nếu có thể lựa chọn, ta lấy tất."

"Lý Chân, ngươi thật đê tiện!"



Ta giơ tay định tát hắn, nhưng hắn đã nắm được cổ tay ta, nghiêng người về phía trước: “Tiểu tử, muội tức giận sao?”

Ta liều lĩnh dùng trán đập thẳng vào trán hắn khiến hắn rít lên đau đớn, ta cũng đau nhưng kìm lại không để lộ ra ngoài.

Hắn thay vì tức giận, lại cười nói: "Tiểu tử, sớm muộn gì ta cũng sẽ để cho muội cam tâm tình nguyện gả cho ta."

"Ngươi nằm mơ đi, ta vĩnh viễn sẽ không gả ngươi."

Hắn bóp mạnh cổ tay ta, như muốn bóp nát nó: “Tùy muội.”

Nói xong, hắn buông ta ra, xoay người rời đi, quay lưng vẫy tay với ta: “Hôm khác ta lại đến gặp muội, hôm nay ta phải trở về thăm Thập tam hoàng tử của muội.”

Sau khi Lý Chân rời đi, ta ngồi xổm trên mặt đất hồi lâu mới hồi phục lại nhịp thở, tâm niệm duy nhất của ta hiện tại là không được để kế hoạch của hắn thành công.

Hắn đã không còn là thái tử dịu dàng, tốt bụng như thuở ban đầu, hiện tại hắn cái gì cũng có thể làm, tương lai nếu hắn lên ngôi, Lý Sư chưa chắc có thể sống sót.

Ta chạy đến thư phòng của phụ thân.

"Phụ thân, Thập Tam điện hạ thế nào rồi ạ?"

Phụ thân ta nhíu mày: "Thái tử nói cho con? Vì để Hoàng thượng thu hồi khẩu dụ, Thập Tam hoàng tử đã quỳ bên ngoài Càn Thanh cung hai ngày hai đêm không uống lấy một giọt nước, nếu cứ tiếp tục như vậy, e là ngài ấy sẽ trụ không được lâu."

Trái tim ta thắt lại, "Sao phụ thân không nói với con sớm hơn?"

Phụ thân thở dài: "Thập Tam điện hạ không cho bọn ta nói cho con biết, miễn cho con phải lo lắng."

Ta xin cầu kiến bệ hạ, quả nhiên, ta thấy Lý Sư, người đã vì ta mà quỳ bên ngoài Càn Thanh cung.

A di đứng bên lặng lẽ lau nước mắt.



Ta nhận lấy bát nước từ tay phụ thân, ngồi xổm xuống đưa cho Lý Sư.

Ngài ấy nhìn ta với đôi mắt đỏ hoe nhưng không nhận lấy bát nước

Người chàng gầy đi trông thấy so với mấy hôm trước, môi chàng nứt nẻ, không còn vẻ tráng kiện như trước.

"Điện hạ, Thái tử chính là nhắm vào người, ngài ấy muốn chọc cho bệ hạ chán ghét người, ngươi không thấy sao? Người làm như vậy chẳng phải càng làm cho ngài ấy được hưởng lợi sao?"

"Ta chỉ biết là muội không muốn gả cho hắn, vậy ta nhất định sẽ giúp muội."

Ta bưng nước đến miệng chàng, ép được chàng uống một ít nước vào: "Ngài đứng dậy trước đi, ta sẽ tự đi nói với bệ hạ chuyện hôn sự của mình, ngài tuyệt đối không được tiếp tục quỳ nữa."

Chàng vẫn bất động.

Ta bất đắc dĩ thở dài, liếc mắt nhìn qua a di, sau đó đi theo phụ thân vào trong điện.

Ta cúi đầu quỳ xuống, dập đầu, thành khẩn nói: "Bệ hạ, thỉnh bệ hạ cho tiểu nữ xuất gia, cả đời ở bên Thanh Đăng Cổ Phật."

"Hỗn xược, các người đều muốn chọc ta tức chết phải không?"

Ta không ngẩng đầu lên đáp: “Tiểu nữ không dám.”

Hoàng thượng có chút bình tĩnh lại: "Trẫm thấy người quả là người gan dạ, đứng lên trước đi."

"Tạ bệ hạ."

"Nói, tại sao ngươi thà trở thành ni cô chứ nhất quyết không thành hôn với thái tử?"

"Tiểu nữ thân là nữ nhi phủ tể tướng vừa hoà ly với Hoắc tướng quân, liền lập tức thành hôn với thái tử, việc này khó tránh khỏi bị người đời gièm pha, đây là lí do thứ nhất, lí do thứ hai là do tiểu nữ không có tình cảm với thái tử điện hạ."

"Nực cười, ai dám gièm pha khẩu dụ của trẫm? Ngươi không thích Thái tử, lẽ nào ngươi cũng không thích Thập Tam sao?"

"Tiểu nữ không dám."

Bệ hạ hài lòng gật đầu: “Ngươi là người thông minh, nên biết giữa ngươi và Thập Tam không có khả năng.”

Ta gật đầu: “Thần hiểu rõ.

"Trẫm cho ngươi hai lựa chọn."

Ta nhếch môi vui sướng, có sự lựa chọn còn hơn là đi vào ngõ cụt.

"Nước láng giềng muốn hòa thân Mạc Nhã công chúa cho nước ta, Mạc Nhã lại rất thích Thập Tam. Lựa chọn đầu tiên, ngươi đi thuyết phục Thập Tam đồng ý thành hôn với Mạc Nhã. Hai là, ngươi thành thật về nhà chờ ngày xuất giá, ba tháng sau liền gả cho Thái tử."

Ta có thực sự muốn vì bản thân mình mà Lý Sư phải thành hôn với người mà chàng không yêu không? Không, ta không thể làm điều đó.

Hoàng thượng cố tình làm như vậy.

Ta đang định nói thì phụ thân ta bên ngoài đột nhiên kêu lên: "Hoàng thượng, Thập Tam điện hạ ngất xỉu rồi!".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.