Ta bảo phu xe dừng lại, xuống xe, đi đến trước mặt Thẩm Dịch, nhìn xuống chỗ cô ta: “Ngươi muốn nói gì? Bây giờ có thể nói rồi.”.
“Giang Nguyên Nhi, ngươi hả dạ lắm đúng không? Hoài Trân của ta ch*t rồi, nó ch*t rồi, bị ngươi hại ch*t rồi” Cô ta đột nhiên phát điên khiến mọi người không kịp trở tay.
Lúc tất cả mọi người không ai kịp phản ứng, từ trong tay áo cô ta rút con dao găm ra, đâm về phía ta.
Đột nhiên có một cái bóng đen lao ra ôm ta vào lòng, dùng lưng của mình đỡ cho ta nhác dao đó.
Ta chạm vào vết máu chảy ra từ lưng của Lý Sư, đột nhiên cảm thấy hai chân không còn miếng sức lực, có thể ngất bất cứ lúc nào.
Nhưng ta vẫn cố giữ và ôm chàng ấy thật chặt, hướng về phía Cẩm Nguyệt và đám thị vệ quát to: "Đi gọi thái y, nhanh lên!”.
Ta lại nhìn về hướng Thẩm Dịch đã hóa điên hóa dại: “Mang ả ta về Tương phủ, không có mệnh lệnh của ta, không ai được phép thả ả ta ra.".
Lý Sư trượt ra khỏi người ta, ngồi trên mặt đất, ta ôm chàng mà nước mắt không ngừng rơi xuống: “ Điện hạ, ngài không được ngủ, nhất định phải kiên trì, ngài không được xảy ra chuyện hết, biết không?”.
Lý Sư mỉm cười, dùng sức giơ tay lên vuốt mặt ta, hơi thở dường như yếu dần: “ Nếu không có nàng, cái ch*t đối với ta mà nói, đó là một sự giải thoát, vì thế Nguyên Nhi, nếu ta thật sự ch*t
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-chieu-lac-hoa/2991996/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.