Nháy mắt tiếp theo, thân thể Hỏa Nguyệt liền bay lên, nhẹ nhàng bay về sau mấy trượng. Lại nhìn song cửa sổ các nàng nằm sấp lúc đầu, đã bị phá thành cái động lớn, cái đuôi của yêu hồ còn đang ve vẩy ở đằng kia, chưa có thu lại.
Trời ạ! Nếu không phải Hỏa Tiêu phản ứng rất nhanh, che chở cho nàng. Vậy chẳng phải nàng đã bị cái đuôi kia quất chết?
Nhưng Hỏa Nguyệt còn chưa kịp thở, đột nhiên cái đuôi lại bay về phía bọn họ. Hỏa Tiêu ôm Hỏa Nguyệt, tránh né có chút chật vật. Yêu hồ đạo hạnh ngàn năm, quả nhiên không thể xem thường.
"Hỏa Nguyệt, có mang bùa theo không?"Hỏa Tiêu vừa né tránh công kích của yêu hồ, vừa xen vào một câu hỏi. A?! Lá bùa…… mãi đến lúc mồ hôi chảy đầy mặt Hỏa Nguyệt mới nhớ đến vật kia.
"Tỷ tưởng đệ đem theo……"Những thứ này bình thường không phải đều là Hỏa Tiêu chuẩn bị sao, cho đến bây giờ nàng chưa từng quan tâm đến.
Sắc mặt Hỏa Tiêu lập tức có chút tái nhợt, Hỏa Nguyệt đã nhận ra. Bất an hỏi hắn, "Đệ cũng không đem theo?"
"Tỷ kéo đệ từ trên giường xuống, đệ chưa kịp lấy."Hỏa Tiêu nói xong, đã bị yêu hồ dồn đến sát tường.
Khóe miệng yêu hồ mang theo nụ cười diêm dúa lẳng lơ, phong thái yểu điệu ỏng ẻo đi đến, đây thật sự là cảnh đẹp hiếm có. Đương nhiên nếu yêu hồ có thể mặc quần áo, hẳn là sẽ đẹp hơn.
Hỏa Nguyệt đầu đầy hắc tuyến nhìn, yêu hồ cả người trần truồng cứ như vậy đi về phía các nàng, cái đuôi phía sau ve vẩy, hình như đang khoe khoang gì đó. Bộ ngực trắng ngọc của nàng ta, cũng lay động theo từng bước đi, một màn này không cần nói có bao nhiêu mê người, điều kiện tiên quyết là nếu như trong mắt yêu nghiệt này không tỏa ra sát khí lạnh lẻo như vậy.
Ngay lập tức Hỏa Tiêu bảo hộ Hỏa Nguyệt ở phía sau, tuy bình thường Hỏa Tiêu cũng làm như vậy, nhưng khi đứng trước vấn đề sống chết, vẫn vô thức hành động như vậy, lại càng thêm đánh động lòng người, ví dụ như Hỏa Nguyệt
Cả đời vào sinh ra tử trong mưa bom bão đạn, mặc dù đối với những thứ yêu ma quỷ quái này, trời sinh cảm thấy sợ hãi cùng bài xích. Nhưng dù sao nàng cũng có được linh hồn của một người trưởng thành, lúc cảm thấy sợ hãi, nàng càng cố nghĩ cách chạy trốn, chỉ là hành động không sợ hãi của Hỏa Tiêu, lại càng đánh động lòng nàng hơn bất kì một loại quan tâm an ủi nào.
Yêu hồ nhìn Hỏa Tiêu che chắn phía trước Hỏa Nguyệt, lông mày thanh tú nhướng lên, nụ cười ở khóe miệng càng thêm diễm lệ. "Woa, lớn lên không tệ, nuôi lớn làm nam sủng cho tỷ tỷ cũng được."
Vẻ mặt Hỏa Tiêu vẫn lạnh lùng như trước, không nhúc nhích chút nào, nhưng hắn có thể nhịn, Hỏa Nguyệt lại không thể nhịn! Đặc biệt lúc cả trái tim đều bị Hỏa Tiêu đánh động. "Nực cười! Sao mày không nhìn xem mày bao nhiêu tuổi, mày định trâu già gặm cỏ non hả?"
"Con ranh, đợi lát nữa ta sẽ thu thập mày!"Yêu nữ mặt lạnh quét qua, hung hằng trừng mắt liếc nhìn Hỏa Nguyệt.
Tính khí của Hỏa Nguyệt cũng nổi lên, "Bà đã bị đàn ông chơi lớn rồi, đưa cho người khác đút vào, người ta cũng không muốn đút vào."
"Mày muốn chết!"Yêu hồ tức giận không nhẹ, cái đuôi hất lên, tấn công về phía nàng. Hỏa Tiêu đã sớm chuẩn bị kỹ càng, bẻ một nhánh cây trong vườn hoa, đấu với yêu hồ.
Trong tay Hỏa Tiêu chỉ có một nhánh cây, cố hết sức để đấu với yêu hồ, nhưng vẫn không quên bảo Hỏa Nguyệt, "Chạy mau!"Hỏa Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, chẳng những không bỏ chạy, ngược lại từ trong tất ngắn lấy ra một con dao găm.
"Tỷ sẽ không bỏ mặt đệ!"Con mắt Hỏa Tiêu không thể tưởng tượng nổi trừng lớn, hoàn toàn không thể lý giải. Bình thường Hỏa Nguyệt sợ nhất những thứ này, đột nhiên lại đổi tính.
Hình như yêu hồ không xem nàng vào mắt, nàng ta tu luyện ngàn năm, sao lại có thể bị thương bởi những binh khí tầm thường này. Thậm chí còn rất khinh miệt nhìn nàng một cái. Nhưng một giây sau nàng ta cười không nổi, bé gái vừa rồi bộ dáng khiếp sợ, chỉ biết trốn ở phía sau bé trai, không biết lúc nào đã trở nên linh hoạt tàn nhẫn như thế.
Mặc dù thật sự võ công của bé trai cao minh hơn nhiều, nhưng kinh nghiệm thực chiến, chỉ sợ bé gái mới lão luyện, không có những chiêu thức đẹp đẽ, động tác của nàng đều là những chiêu giết người, yêu hồ bị hai người bọn họ tấn công hai phía, trong nhất thời, lại thành đánh ngang nhau.
Đột nhiên khóe miệng Hỏa Nguyệt hiện lên một nụ cười nhạt, đột nhiên nàng vung một chiêu ảo, sau đó liền chém vào tay trái yêu hồ. Yêu hồ đè lấy miệng vết thương chảy máu đầm đìa, rất thê lương kêu thảm một tiếng.
Lập tức thân hình vọt lên, nhảy lên trên một hòn non bộ. Trong mắt đều là sửng sốt cùng ngạc nhiên, trong đôi mắt xinh đẹp kia toàn bộ đều là hận ý đến tận xương.
Hình như Hỏa Nguyệt có chút hả hê, cười không ngừng. "Sao vậy? Bị ta đả thương, rất giật mình sao? Nói cho bà biết! Đối phó bà ta thừa sức!"Nghi vấn trong mắt yêu hồ càng lúc càng lớn, tực giận cũng càng lúc càng nhiều.
Lúc nàng ta định vung đuôi lên lần nữa, chuẩn bị tiếp tục phát động công kích. Xa xa truyền đến giọng nói của Nam Cung Tu Trúc, "Yêu nghiệt nhận lấy cái chết!"Sắc mặt yêu hồ lập tức biến đổi, hình như cũng nhận ra tu vi thâm hậu của Nam Cung Tu Trúc. Nắm cánh tay không ngừng chảy máu, trừng mắt liếc nhìn Hỏa Nguyệt, lập tức hóa thành một luồng gió ma quái, gào thét bay đi.
Lúc nàng ta vừa rời đi, Nam Cung Tu Trúc liền đứng ở chỗ nàng ta biến mất. Nam Cung Tu Trúc nhíu mày nhìn hướng nàng ta rời đi, "Yêu nghiệt này bị thương, e rằng đã chạy trốn về dưỡng thương."Nói xong, xoay đầu nhìn Hỏa Nguyệt, trong mắt có một tia trách cứ, lại mang theo một chút tán thưởng.
"Tiểu Nguyệt Nhi, có phải nên giải thích rõ ràng với vi sư một chút không?"Nam Cung Tu Trúc cười tủm tỉm, một bộ dáng hòa ái dễ gần. Nhưng hắn càng như vậy, Hỏa Nguyệt lại càng cảm thấy hơi rợn người.
Chẳng biết lúc nào, Hỏa Tiêu lại im lìm đứng trước mặt Hỏa Nguyệt. Nam Cung Tu Trúc nhịn không được thở dài, "Hỏa Tiêu, không cần tiếp tục bao che cho nó, nếu lần sau nó lại gặp rắc rối, kết cục sẽ như thế nào? Con lại có thể bảo vệ nó bao lâu?"
Hỏa Nguyệt biết rõ Nam Cung Tu Trúc thật sự nổi giận, nhưng nàng càng không nghĩ đến chính là Hỏa Tiêu, Hỏa Tiêu ngẩng đầu, chăm chú nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Tu Trúc, không chút do dự, chém đinh chắt sắt nói, "Con sẽ bảo vệ nàng cả đời."(AN: thông cảm cho mấy phút nổi hứng của ta nha. Nhưng quả thật để nàng hay hơn tỷ nhiều)
Tối đó, Hỏa Tiêu khi đó, thậm chí câu nói đó, Nam Cung Hỏa Nguyệt cảm thấy, có lẽ cả đời này nàng cũng sẽ không quên. Nếu nói trước kia còn đắn đo nhiều thứ, những người bên cạnh mình đề cho rằng chỉ là một giấc mộng, lại trôi qua cuộc sống ngày nào hay ngày ấy như cũ.
Nhưng lúc này, nàng cảm thấy mình thật sự sống lại, người trước mặt cũng thật sự có quan hệ dây mơ rễ má với nàng, nàng cảm thấy nàng không bao giờ có thể thoát khỏi thân thể này nữa.
"Hỏa Nguyệt, con lại có thể gây tổn thương cho nàng, rốt cuộc con còn bao nhiêu chuyện giấu vi sư?"Nam Cung Tu Trúc nhìn như thản nhiên, nhưng cặp mặt kia lại rất lợi hại, hình như muốn nhìn xuyên qua Nam Cung Hỏa Nguyệt.
Hỏa Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, trực tiếp xoay người rời đi. Hỏa Tiêu cũng liếc nhìn Nam Cung Tú Trúc, cũng theo đuổi Hỏa Nguyệt rời đi.
Nam Cung Tú Trúc một mình sửng sờ ở trên hòn non bộ, có chút tiến thoái lưỡng nan. Cuối cùng nhịn không được lầm bầm lầu bầu oán thán, "Ta phải dạy vài thứ cho đồ đệ à, hoàn toàn không biết tôn sư trọng đạo gì cả!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]