Chu Chỉ từ nhỏ đã là tiểu Hầu gia được hoàng thượng yêu quý nhất, nếu đã quyết tâm muốn bảo vệ một người cũng không khó. Chỉ cần thay đổi lời khai của nhân chứng là xong, việc này không phải là không làm được.
Cùng lắm là hoàn toàn trở mặt với Bùi gia.
Không có nhân chứng vật chứng, mấy nha hoàn và gia đinh ở đây đều một mực chắc chắn là do thích khách, cho dù Thừa tướng thủ nhãn thông thiên, cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Chưa kể, Bùi Tương cho dù đi qua Quỷ Môn Quan một lần, nhưng vẫn kiên định muốn ở Hầu phủ, cho nên vì hạnh phúc của đứa con gái này, Thừa tướng cũng phải nhịn.
Chỉ là từ đó về sau, nha hoàn và gia đinh đi theo Bùi Tương nhiều hơn, hơn mười người, nếu ta còn muốn tìm cơ hội như vậy giết nàng ta, thực sự không có khả năng.
Ta trở về Nguyệt Các, từ đêm đó Chu Chỉ không đến thăm ta nữa.
Có lẽ vẫn đang giận ta.
Ta đi gặp hắn, hắn cũng tránh không gặp.
Không đợi ta nghĩ ra bước tiếp theo nên đi như thế nào, người mà khi ta rơi xuống nước ta đã thấy hắn trong đám người, đã tới cửa tìm ta.
Lúc Tiểu Đào thông báo cho ta, ta còn đang mài trâm trong phòng.
Muốn mài sắc bén hơn một chút.
Nhỡ đâu lần sau có cơ hội ta phải nắm thật chắc!
"Cô nương, muốn gặp không?"
Nghe cái tên quen thuộc kia, cây trâm trong tay thiếu chút nữa đâm thủng ngón tay ta. Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-an/3350690/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.