Sáng sớm hôm sau quả nhiên Mộ Dung Nguyệt tỉnh lại. Hắn nghiêng đầu nhìnsang bên thì thấy Phiên Phiên đang gục bên mép giường ngủ.
Nhađầu này ở bên cạnh hắn cả đêm qua sao? Tối hôm qua khi hắn… tỉnh lại còn chưa kịp hỏi nàng vì sao còn chưa rời khỏi vương phủ thì nàng đã mừngrỡ như điên chạy ra ngoài. Lúc nào cũng lanh chanh, nhanh nhảu như chúchim nhỏ, tính cách lại thẳng thắn đáng yêu đến vậy, nói hắn làm sao bỏđược đây?
Nhìn thấy đáy mắt nàng hiện lên dấu vết mệt mỏi, hắnnhịn không được bèn vươn tay xoa xoa lọn tóc rối bên mặt nàng, hắn không biết rằng trong đôi mắt luôn luôn hững hờ với mọi thứ của mình lúc nàyđã hiện lên ít nhiều đau xót.
Dáng người nhỏ nhắn ngủ gục bên mép giường hình như ngủ không được an ổn lắm, thỉnh thoảng nhíu chặtmày, hàng lông mi cong vút động đồng rồi hé mở.
Phiên Phiên trònmắt chống lại đôi mắt ôn nhu chưa từng có của Mộ Dung Nguyệt, nàng ngơngác nhìn, ngơ ngác để tùy bàn tay to lớn của hắn chạm vào nàng. Tìnhcảnh hiện tại rất quỷ dị, một cảm giác kỳ lạ nháy mắt choáng ngợp cả hai người rồi nhanh chóng len lỏi nảy mần trong lòng bọn họ.
Sau một hồi lâu hai người mới phát hiện có điểm không đúng, Phiên Phiên cúi đầu đỏ bừng mặt, không biết phải làm sao. Ánh mắt Mộ Dung Nguyệt lóe lên,miệng thốt ra những câu chữ đả thương người đối diện.
– Không phải bảo ngươi đi rồi ư? Sao còn ở đây?
Phiên Phiên ngẩng đầu nhìn, sự ngượng ngùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-an-phien-phien/2445313/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.