Điều tôi không nghĩ tới chính là, chỉ qua một ngày, cái sự trốn tránh này đã khiến tôi hối hận không thôi.
Sáng thứ hai, tôi vừa vào công ty đã lên thẳng phòng Ứng Nhan, tôi quyếtđịnh, không cùng hắn đi gầy dựng sự nghiệp, an an ổn ổn ở lại đây vớicha mẹ.
Tôi rất rõ ràng khuyết điểm của mình, khi tôi gặp chuyệnkhông đủ ứng biến và linh hoạt, lại còn dễ dàng xúc động, ưu điểm củatôi chắc chỉ có mỗi việc chăm chỉ, không nhàn hạ bao giờ. Tôi cũng không phải như Thọ Phương Phương nữ cường nhân tám mặt lấp lánh, cũng khônggiống Ứng Nhan dám tiến cử kế hoạch phát triển cho cấp trên, cho nên cái loại việc gầy dựng sự nghiệp này, vẫn là để cho hai nhân tài Ứng Nhanvà Thọ Phương Phương thực hiện đi.
Khi tôi đẩy cửa ra thì ỨngNhan đang nhíu chặt lông mày nghe điện thoại: "Cái gì, bị đè trúng sao?Có bị thương nặng không? Cậu cũng không rõ? Hiện tại người thế nào rồi?Cậu nói cái gì cậu cũng biết thế mà gọi một cú điện thoại cũng khôngthông hả? Gọi về nhà nó đó."
Tôi thấy hắn liên tục đặt câu hỏi, dường như là việc nghiêm trọng, lặng lẽ ngồi chờ ở một bên, không quấy rầy cuộc gọi của hắn.
Ứng Nhan đứng bên cửa sổ quay lưng về phía tôi, bởi vì hắn nghe quá mứcchăm chú, nên không phát hiện tôi đẩy cửa đi vào, tiếp tục lớn tiếng qua điện thoại: "Chuyện khi nào? Đêm qua? Lão tam khuya khoắt ra côngtrường làm gì? Cái gì? Tâm tình không tốt?"
Lão Tam Tam Tam TamTam Tam? Tôi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-yeu-em-lan-nua/2246260/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.