Trình Gia Gia đi đến ngày thứ ba, cô tôi lại không ổn.
Tôi nhớhôm đó là tháng ba đầu mùa, trời âm u, đặc biệt lạnh. Sáng sớm, bác sĩgọi tôi với chị họ ra ngoài, nghe được lời khuyên đem về nhà của bác sĩ, lần này cả tôi và chị họ đều không nhịn được mà khóc nấc lên.
Tôi không thể đau lòng lâu, việc ra viện rất rườm rà, mà chị họ thì chỉbiết khóc thôi, căn bản là đau lòng đến mất bình tĩnh rồi, nhưng nhữngviệc này dù sao cũng phải có người làm, tôi chỉ có thể lau nước mắt, đithu xếp thủ tục ra viện để về nhà. Xong xuôi tất cả thủ tục thì cũng đãgiữa trưa, cô tôi nằm viện thời gian ngắn, tiền thuốc men mà gia đìnhtôi lo lắng lúc trước không phát sinh, nhưng làm thế nào để đưa cô vềnhà lúc này mới là vấn đề nan giải.
Chúng tôi ở trong bệnh việnăn cơm trưa, trời càng lúc càng âm u, chúng tôi phải làm sao để về đượcđây? Tôi thật ngại ngùng mà gọi cho Trình Gia Gia xin giúp đỡ, không chỉ bởi vì anh đã giúp rất nhiều việc, mà lần này cô tôi bệnh thật quánặng, ngay cả bác sĩ cũng nói là có thể qua đời bất cứ lúc nào, nếu côthực sự qua đời trên xe, đối với chủ xe mà nói, không phải xui bìnhthường đâu.
Nhưng ở thành A trừ Trình Gia Gia ra tôi cũng chỉbiết Thôi Nam, so với Thôi đại thiếu gia, tôi thà cắn răng mà làm phiềnTrình Gia Gia.
Nhìn trời càng ngày càng tối, tuyết càng ngày càng lớn, dây dưa thế này cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-yeu-em-lan-nua/2246255/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.