Qua sự kiện lần này, An An vẫn không nhụt chí, vẫn nhiệt tình thu xếpchuyện bạn trai cho tôi. Theo lời cô ấy nói, hai mươi lăm tuổi là lằnranh của phụ nữ, vừa qua hai lăm, thì đã thành gái già, cơ hội tìm đànông thỏa mãn mình ít đi nhiều, giống như Hồ Thanh Thanh và Thọ PhươngPhương sự nghiệp xuất sắc như thế, chẳng phải vẫn không tìm ra đàn ôngthích hợp đấy sao.
Tôi biết thanh xuân của phụ nữ là có hạn,nhưng sau khi trải qua chuyện của Trình Gia Gia, lập tức để tôi đi hẹnhò cũng không phải chuyện dễ dàng. Nhất là với đồng chí A Hoa trầm mặckia, nếu tôi hẹn hò với anh ta, thể nào cũng có ngày ngộp mà chết. Vìthế ngoài lúc làm việc lẫn nghe An An lải nhải, còn thì tôi một thân một mình, tăng ca, tan tầm, rất nhanh đã tới hôn lễ của An An.
Thành D có một phong tục, gọi là noãn phòng*. Nghĩa là một đêm trước tân hôn, bất luận là cô dâu hay chú rể, đều phải gọi mấy người bạn chưa kết hônsang qua đêm. Không ngoài dự đoán, An An gọi tôi noãn phòng cho cô ấy.Thời gian trước khi làm lễ của An An rất bận, tôi chín rưỡi mới tan cara, gọi điện thoại cho An An xong, tôi ra cổng công ty, chuẩn bị về nhàtrọ thay bộ đồ sạch rồi sang đó.
[Noãn phòng: "noãn" có nghĩa là ấm áp, noãn phòng là làm ấm phòng.]
Chỗ của tôi là khu nhà cũ, đèn cầu thang đã hỏng hết rồi, bình thường tôilên xuống cầu thang này vẫn cứ thấy run run, vừa hay hộ dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-yeu-em-lan-nua/2246243/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.