Thọ Phương Phương cong vẹo người chẳng đứng lên nổi, tôi bị cô ấy khiếncho giật mình, trong đầu tỉnh lại tí chút, nhanh chóng thừa dịp hỗnloạn, chạy tới phòng nghỉ ban nãy mà tránh ngọn sóng đầu gió.
Tôi ngồi xuống một cái sofa nhỏ trong góc tối, tiếng cười bên ngoài vangvọng vào, dường như Ứng Nhan đã về rồi, tôi nghe hắn chỉ huy Tiểu Lí sắp xếp mọi việc đâu vào đấy, đại khái chỉ có hắn với Tiểu Lí là tỉnh táo,Tiểu Lí thi thoảng còn hỏi hắn, có cần mang về hay không. Giọng của bọnhọ bắt đầu loãng đi, tôi biết cồn phát huy tác dụng rồi, đầu tôi chóngtới ngất ngư, nhưng không khó chịu, chỉ thấy phòng nghỉ bây giờ sao tựnhiên oi bức quá.
Tôi nghe thấy Ứng Nhan hỏi: "Quản lý Thọ, Lý Nhị Nha đâu?"
Thọ Phương Phương hàm hồ, âm thanh đứt quãng: "Không biết...mới vừa...ở đây, cô ta...cô ta cũng có uống rượu..."
"Ừm, cực cho cô rồi." Ứng Nhan dường như muốn làm Thọ Phương Phương an lòng, "Quản lý Thọ, tôi để Tiểu Lí đưa cô về trước, tôi ở lại đây xem cònphải thu xếp gì nữa không."
Ngồi trong góc phòng nhỏ hẹp, nghethấy giọng Thọ Phương Phương bên ngoài, lòng tôi bỗng nhiên nghẹn lại,trong phòng càng bức bối hơn.
Tôi rốt cục là đã trêu vào ai, tạisao ai cũng khi dễ tôi, tôi học đại học khó khăn lắm mới tìm được bạntrai, hóa ra lại là đồ bỏ đi, con nhỏ Gia Thanh kia vung đao cướp ngườicủa tôi, tôi còn chưa nói gì, vậy mà ông trời trái lại còn hận tôi, cònma xui quỷ khiến mà đưa Trình Gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-yeu-em-lan-nua/2246226/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.