Mấy năm nay giao thông từ Thanh Hải tới thành phố D cũng khá nhiều, hóara chỉ hai cái nửa tiếng là tới nơi, cứ tưởng phải hai tiếng mới tới,năm giờ rưỡi chúng tôi rời thành phố, sáu rưỡi đã đến nơi. Tới ThanhHải, tôi mới phát hiện mình nhầm chỗ rồi, bờ biển này giữa mùa đông chỉcó thể nói là lạnh run gân, vô tình tôi lại mặc đồ phong phanh, lập tứcbị đông cứng, đứng lập cập.
Lão Lục với Trình Gia Gia phỏng chừng tới đây nhiều lắm rồi, ngựa quen đường cũ, giữa làng quê rẽ trái quẹophải thành thạo, đi tới một cái bến tàu nho nhỏ. Sắc trời đã tối, khôngrõ bến tàu dài bao nhiêu, chỉ nhìn thấy có sáu bảy chiếc thuyền đậu bêncạnh, thuyền không lớn, nhìn qua là biết thuyền chỉ làm bằng gỗ, đồ sộbất động dù trong gió rét. Thuyền kê một tấm ván gỗ bắc vào bến tàu nhưhành lang, tấm ván hẹp, chúng tôi chỉ có thể từng bước từng bước cẩnthận mà qua.
Trình Gia Gia đi đậu xe, lão Lục lên thuyền trước,ngay sau đó là tôi, đèn trên bến thuyền hơi tối, tôi cẩn thận giẫm lêntấm ván tối đen, tấm ván này có vẻ gập ghềnh lên xuống, nhìn không thấyrõ, tôi móc di động ra tính dùng đèn pin soi cho sáng, tôi bấm nút diđộng, nhưng không có chút sáng nào, lúc này mới biết di động hết pin tựbao giờ. Cũng may hai bên tấm ván có lan can, tôi vịn hai lan can đicũng khá là vững. Trình Gia Gia đậu xe xong, cũng đi lên, anh từ phíasau đỡ lấy eo tôi giúp tôi bước lên thuyền.
Thuyền này bên ngoàinhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-yeu-em-lan-nua/2246193/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.