Trận bệnh này tới như bão mà đi cũng nhanh như gió, ở bệnh viện truyềntoàn nước biển, tinh thần tôi sảng khoái lên nhiều, thấy mình khỏe hơnnửa rồi.
Nhưng Trình Gia Gia vẫn không yên lòng, chạy ra ngoàihỏi thăm y tá trực ban, y tá nói một tràng từ ngữ chuyên môn, gì mà rốiloạn tiêu hóa làm thể chất yếu đi, rồi gì mà thành bao tử bị ăn mòn quánhiều, vân vân và vê vê, tôi nằm trong phòng bệnh nghe mà như lọt vào ma trận, chẳng hiểu gì, Trình Gia Gia ở ngoài phỏng chừng cũng không hơntôi là mấy, nhưng theo giọng điệu vui vẻ của y tá, chúng tôi đều rõ ràng một chuyện, truyền nước biển nhiều thế rồi, giờ tôi ra viện về nhà cũng không sao.
Dọn dẹp bệnh án, điện thoại di động vào túi, tôi kiểm tra lại tất cả lần nữa, chuẩn bị rời cái giường bệnh này. Trình Gia Gia vừa đi hỏi y tá trở vào, thấy tôi ngồi dậy, đi vài bước tới, hai taydang ra đặt lên vai tôi. Này, tôi thấy máu đang dồn lên mặt mình, tuyrằng vừa rồi tôi bệnh, bất đắc dĩ nên mới cho anh ôm qua ôm lại, nhưnggiờ tôi khỏe rồi, mà anh vẫn cứ ôm ấp tôi như gấu bông thế, tôi đượcquen nha.
Tôi xấu hổ đẩy Trình Gia Gia ra, ôm đầu cự tuyệt: "Anh không cần đỡ đâu, em tự đi được."
Trình Gia Gia không thèm để ý tới lời tôi, quyết đoán kéo tôi, nửa ôm nửanâng, đỡ tôi xuống giường: "Em khách khí cái gì, bị bệnh mà còn cố chấpchịu đựng nữa."
Bà nó chứ, ai thèm khách khí với anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-yeu-em-lan-nua/2246147/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.