"Nhiều người cùng dùng một cái máy photocopy, không có ai quản lý, giữcho sạch sẽ cũng khó khăn mà." Lời mỹ nữ Hồ tổng nhẹ nhàng vang lêngiống như mưa rào trên sa mạc. Hồ tổng à, cô không chỉ mỹ mạo, mà ánhmắt cũng sáng trong như tuyết nha. Tôi dùng ánh mắt cảm động nhìn Hồtổng.
"Nếu Hồ tổng đã nói như vậy, thì Tiểu Lý, máy photocopy này từ nay về sau do cô quản lý, nếu ai photo xong mà không dọn, cô phảigiám sát bọn họ dọn cho sạch sẽ."
Ứng lão đại ơi là Ứng lão đại,cái văn bản cần người quản lý máy photo trước kia do chính anh bác bỏ,nói là muốn tiết kiệm nhân lực, mọi người tự đi photo, sao chớp mắt lạiđổ họa lên đầu tôi thế này?!!!
Ở đây tôi nhỏ tuổi nhất, vào làmtrễ nhất, nếu không có An An đại tỷ chiếu cố tôi, thì hẳn tôi đã bịngười ta chà đạp như cát biển rồi. Muốn tôi làm giám sát? Chẳng khác nào bắt tôi mỗi ngày đều phải chạy đi dọn dẹp giấy bỏ?!
Mặc dù trênmạng tôi có khí chất nữ vương như thế, nhưng trong công ty tôi lại làngười có hoản cảnh khốn cùng điển hình, như mẹ tôi đã từng nói, ngườimới luôn phải ăn chút khí nuốt chút khổ*. Huống chi lần này lại là ỨngNhan, kẻ người người đều ghét trong công ty.
[ăn chút khí nuốt chút khổ: gặp khó khăn]
Tôi bất mãn, tôi phẫn uất, nhưng tôi chẳng làm gì được cả. Tôi cúi người nói: "Vâng, em sẽ gắng làm tốt ạ, thưa Quản lý Ứng."
Cái tên Ứng Nhan này, không phải là nhớ thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-yeu-em-lan-nua/2246117/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.