Chương trước
Chương sau
Giọng nói này đã thành công khiến Hàn Ân Ly ngừng đánh, nhưng cơ thể của cô sớm đã cứng đờ khi người đàn ông đang đứng trước cô là Mặc Hàn Phong, người đàn ông mà cô từng điên cuồng yêu.
Cô cứ thế mà đứng yên không thể nào nhúc nhích được nữa, Mặc Hàn Phong khi đã nhìn rõ gương mặt của cô khiến anh ngây người nhưng hốc mắt đã đỏ hoe, Anh không thể nào chừng chừ được nữa và một lần nữa anh tiến thêm một bước thành công ôm chặt lấy người Hàn Ân Ly, còn tham lam hít mùi hương thơm tự nhiên trên người cô, Quả thật mùi hương này đã khiến anh nghiện đến mức không cai được.
Mặc Hàn Phong nhếch môi cười mãn nguyện, sau đó khẽ thì thầm vào tai Hàn Ân Ly.
_ Ân Ly...Ân Ly...Ân Ly
Dù có gọi tên cô gấp ngàn lần đi nữa thì anh vẫn chưa cảm thấy đủ, Hàn Ân Ly một lần nữa đứng chôn chân tại chỗ mặc cho anh ôm. Vì trong lúc này cô hoàn toàn không tin vào chính tai mình, cô có nghe nhầm hay nhìn nhầm người không? Mặc Hàn Phong vậy mà gọi tên cô một cách thân mật lại vừa dịu dàng, đây không phải tính cách ngày thường của anh, Hàn Ân Ly cô không quen sự thay đổi này của anh.
Lấy hết can đảm đẩy Mặc Hàn Phong ra rồi lùi lại vài bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh, giọng điệu vô cùng xa cách.
_ Xin Mặc Tổng hãy tự trọng, đừng tùy tiện ôm người khác như vậy không giống tác phong của ngài
Nhìn cách cư xử xa cách của Hàn Ân Ly khiến anh thật sự rất đau lòng, cô thật sự đã thay đổi rồi không còn là một Hàn Ân Ly yếu mềm hay khóc nữa cô đã quật cường lên rồi, Mặc Hàn Phong giấu sự đau lòng vào trong khẽ tiến đến gần chỗ cô, Đối diện với cô quả thật anh không biết nên nói gì mới gây ấn tượng tốt với cô.
Mặc Hàn Phong khẽ đưa tay gãi gãi đầu hơi ngượng ngùng nói.
_ À...ừm...Em..em dạo này khỏe không? Ừm...Anh thật sự rất nhớ em Ân Ly
Vì không biết nên bắt đầu như thế nào nên anh nhất thời nói năng lung tung, ngay khi lời vừa dứt anh rất muốn đào một cái hố thật sâu rồi nhảy xuống đó, Thân là Mặc Tổng nổi danh muôn nơi ai nghe tên cũng phải sợ, nào ngờ đối diện với vợ cũ lại nói chuyện một cách lắp ba lắp bắp lại còn ngại ngùng.
Hàn Ân Ly ban đầu rất kinh ngạc vừa sốc nặng, có phải người đang đứng trước mặt cô có phải là Mặc Hàn Phong lạnh lùng, điềm đạm ngày thường không? Cô mím môi nhìn anh không nói gì nhưng trong lòng lại rất nhiều thắc mắc về anh.
" Anh ấy...sau bốn năm đã thay đổi thật rồi? Ánh mắt ôn nhu đó là sao đây? Bốn năm trước anh ấy không dùng ánh mắt ấy nhìn mình như vậy, Mặc Hàn Phong, rốt cuộc anh làm sao vậy?"
Thấy cô im lặng như vậy, Mặc Hàn Phong thoáng chốc xấu hổ vừa thất vọng, bên ngực trái không ngừng đau quặn thắt.
" Cô ấy đã rất hận mình nhỉ? ngay cả trả lời cô ấy không muốn lên tiếng"
Tưởng chừng như không có câu trả lời nhưng không ngờ Hàn Ân Ly hờ hững lên tiếng.
_ Tôi khỏe, cảm ơn Mặc Tổng đã mở lời hỏi thăm, không còn việc gì
nữa tôi đi trước đây
Đi được vài bước thì cổ tay cô nhanh chóng bị Mặc Hàn Phong nắm lấy, khi Hàn Ân Ly quay mặt lại nhìn thì đập vào mắt cô là hốc mắt đỏ hoe của anh, cô bây giờ rất bối rối vì dáng vẻ yếu đuối này của anh cô không hề quen.
_ Mặc...Mặc Hàn Phong...Anh đang làm gì vậy hả?
Ngay khi câu hỏi của cô vừa dứt, Mặc Hàn Phong bất ngờ òa khóc nức nở và không chừng chừ ôm lấy Hàn Ân Ly vào trong lòng, cô nhăn mặt khó chịu muốn đẩy ra nhưng lại bị anh ôm chặt.
_ Ly Ly...Anh thật sự rất nhớ em, Anh xin lỗi, hãy cho anh cơ hội để bù đắp những lỗi lầm mà anh từng đối xử tệ với em được không? Anh hứa sẽ không làm em khóc nữa
Hàn Ân Ly khẽ cười nhạt, cơ hội sao? Có điều, không phải bản thân cô không muốn cho Mặc Hàn Phong cơ hội, mà sợ rằng khi mở lòng lại đưa bản thân về quá khứ đau khổ thêm một lần nữa, Nhưng mà...suy cho cùng thì trái tim là thứ phản chủ, nó ở trên người cô nhưng lại rung động vì kẻ tệ bạc như Mặc Hàn Phong.1
Hít thật sâu, Hàn Ân Ly khẽ đẩy người Mặc Hàn Phong ra, ánh nhìn của cô rõ là lạnh nhạt.
_ Mặc Hàn Phong, tôi thật sự rất vui vì anh đã nhận sai nhưng về việc cho cơ hội cho anh, Tôi không thể!
Hàn Ân Ly không buồn nhìn lấy anh một cái mà lạnh lùng quay người đi, nhưng Mặc Hàn Phong không cam tâm vẫn mặt dày ăn vạ hét lên.
_ Nghe anh...Ly Ly! Anh sẽ khóc, nếu như em không ở bên cạnh anh và anh sẽ không tồn tại nếu em không cho anh cơ hội
Mặc dù đã đi xa nhưng lời của anh đã thành công lọt vào tai cô, Hàn Ân Ly thật muốn quay người lại hét vào mặt anh nhưng cô nhịn, nếu cô còn nói nữa chắc chắn Mặc Hàn Phong vẫn dai dẳng bám lấy cô.
Ngay khi cô đã khuất bóng, Mặc Hàn Phong nhanh chóng chùi nước mắt, trợ lý Nhan Tầm từ đâu đến mà phi đến chỗ anh.
Trợ lý Nhan Tầm khoanh tay trước ngực, khẽ bĩu môi lên tiếng.
_ Sếp, Anh diễn tệ quá hèn gì Thiếu phu nhân không cảm động mà còn ngược lại là ghét bỏ
Bị trợ lý của mình khinh thường, Mặc Hàn Phong không phục lườm ánh mắt sát lạnh về phía trợ lý Nhan Tầm, sau đó nhởn nhơ lên tiếng.
_ Xấc, cậu chả hiểu cái gì? Đồ độc thân
Trợ lý Nhan Tầm nhất thời cứng họng, ngoan ngoãn rất cún con nhưng thật chất trong lòng đang khinh thường anh, Cậu ta nhìn anh cười gượng gạo.
" Sếp hình như đã quên rằng chính anh ấy cũng đang độc thân?"
Trợ lý Nhan Tầm chợt nhớ đến chuyện gì đó, cậu ta nhanh chóng báo cáo với Mặc Hàn Phong.
_ Sếp, tôi nghe nói hôm nay Thiếu phu nhân sẽ tuyển trợ lý ạ
_ Là thật?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.