Tịch Dao thấy anh thì vẫn điềm tỉnh như không có gì và cô cũng biết đằng nào mình cũng gặp anh, đã ba ngày trôi qua cô hết giận anh rồi, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng cô rất nhớ anh, nhớ từng cái ôm, nhớ giọng nói, nhớ tất cả mọi thứ của anh.
" Triệu Tịch Dao em định trốn anh tới bao giờ? Em càng ngày càng to gan " anh cau mày nhìn cô, xem ra cô chẳng nhớ gì anh cả, sắc mặt của cô rất tốt như vậy không có gì gọi là đau buồn.
" Anh khó chịu cái gì? Qua đây em ôm cái nào " cô dang hai tay ra phía trước, miệng nở nụ cười với anh.
Anh nghe cô nói vậy thì vui mừng nhanh chân đi tới ôm cô vào lòng, anh thật sự rất nhớ cô. Vũ Kiệt nhấc bổng cô lên tiện thể vùi mặt vào cổ tham lam hít mùi hương chỉ thuộc về riêng cô. Tịch Dao hai chân quấn chặt thắt lưng anh, hai tay choàng qua ôm cổ anh.
" Hai đứa định ôm bao lâu? " ba mẹ anh đứng trước nhà nhìn hai người đang ôm nhau.
" Ba mẹ, con đưa vợ con về đây " anh vẫn ôm cô không buông, nhìn ông bà Bạch nói.
" Ba mẹ con về đây rãnh con sẽ ghé ạ " cô cũng nhìn ông bà Bạch nói
" Hai đứa đi cẩn thận "
" Vâng ạ "
Anh để cô ngồi trong xe thắt dây an toàn cho cô xong thì lái xe chạy đi. Ông bà Bạch nhìn hai người lắc đầu đúng là trẻ con thật mà.
Trong xe anh nắm tay cô không buông,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-yeu-em-ca-doi/1196408/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.