_"Ngụy Nhã, cô có biết vì sao hắn không đến cứu cô không? Vì ngay cả mạng của mình hắn ta cũng sắp không giữ được rồi."
_"Ngụy Anh! Cô điên rồi. Cô cướp đi Minh Thiên của tôi bây giờ cô còn muốn gì nữa?"
_"Muốn gì? Tất nhiên là tao muốn mày thân bại danh liệt, không một nơi nương tựa, không người quan tâm. Cho mày nếm thử cảm giác ngần ấy năm tao phải chịu đựng!"
_"Từ khi cô về Ngụy gia đã có ai bạc đãi cô chưa? Mặc dù tôi vô cùng không thích cô nhưng có bao giờ cố ý gây khó dễ không?"
_" Đúng! Nhưng những gì mày có đáng ra phải thuộc về tao, tất cả đều là của tao. Tao luôn tỏ ra nhu nhược trước mặt ông già kia khiến ông ta phải thương tiếc. Sau này, khoảng thời gian ông ta bị bệnh tao luôn trong vai một đứa con ngoan hiền chăm sóc ông ta hết mực nhưng đổi lại được gì? Lão già chỉ mong ngóng cô đến, dù tao có làm gì đi nữa thì hai chữ con nuôi vẫn dính chặt lấy người Ngụy Anh này! Lão già cũng thật ngoan cố, bản hợp đồng chuyển nhượng tài sản bị ông ta làm cho nhàu nhĩ vì nhất quyết không điểm chỉ. Nói cho mày biết một tin, giờ này chắc lão đang yên ổn nhắm mắt rồi, chỉ cần lấy được điểm chỉ, Minh Thiên, vị hôn phu của mày sẽ lập tức xử ông ta"
_"Khốn khiếp, thả tao ra! Mày đã làm gì ông ấy, mày là đồ vô ơn! Còn nữa, Minh Thiên tại sao lại liên quan đến cái chết của ông?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-yeu-anh-suot-kiep/2939629/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.