22.
Một ngày chủ nhật nữa đã đến.
Người lái xe đã chờ ở tầng dưới rất lâu, dì Diệp nói rằng dì đã chuẩn bị rất nhiều món ăn mà tôi thích.
Nếu không quay về, dì Diệp sẽ rất buồn.
Tôi đành phải bước lên xe.
Trong biệt thự, dì Diệp đứng ở cửa vui vẻ vẫy tay chào tôi.
Dì Diệp từ sáng sớm đã bận rộn nấu nướng, nhìn trên bàn đầy những món ăn yêu thích của mình, mũi có chút cay cay.
Giá như tôi chưa từng thích Bùi Lạc thì sẽ không có những giây phút khó chịu đó, chúng tôi sẽ là một gia đình hạnh phúc, tôi có thể coi dì Diệp như mẹ của mình và luôn ở bên dì.
"Mẹ."
Đang suy nghĩ, Bùi Lạc từ bên ngoài vội vàng đi vào.
Kể từ ngày tôi đẩy Bùi Lạc ra và bỏ chạy, chúng tôi đã không gặp nhau suốt mười ngày.
Anh ấy đã gầy đi một chút.
“Ăn nhiều lên, trông hai đứa gầy đi đấy.” Dì Diệp gắp thức ăn cho chúng tôi.
Tôi bưng bát cơm lên ăn, nhưng luôn cảm thấy có một ánh mắt thiêu đốt đang nhìn mình.
“Ầm ầm!” Một tiếng sấm lớn vang lên.
Tôi giật mình nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn mưa lớn đổ xuống.
"Trời đang mưa lớn lắm." Dì Diệp cau mày đi đến bên cửa sổ, "Tô Tô, tài xế đã về rồi. Đêm nay con đừng về, ngày mai Bùi Lạc sẽ đưa con đi làm."
Đúng lúc tin nhắn điện thoại reo lên, tôi nhìn tin nhắn trong điện thoại, lắc đầu nhẹ với dì Diệp:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-y/2774669/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.