Lãnh An đưa tay ôm lấy cô thì bị cô đẩy ra, anh thâm trầm nhìn cô nói:
- " Giản Bình, em đừng như vậy mà. Anh nhất thời hồ đồ, anh xin em mà ".
Giản Bình đẩy anh ra nhưng Lãnh An lại ôm cô chặt hơn.
Cao phu nhân vừa vào tới không hiểu chuyện gì liền hỏi lớn:
- " Lãnh An, con làm gì vậy?"
Lãnh An liền buông cô ra rồi nhanh chóng đứng dậy khỏi giường:
- " Mẹ mới đến ạ!"
Cao phu nhân chỉ " Ừm " một tiếng rồi nhẹ nhàng đi lại phía giường bệnh, ân cần hỏi thăm cô:
- " Đồng Đồng, con cảm thấy trong người thế nào?"
Đồng Đồng lễ phép trả lời:
- " Con không sao mẹ ạ!"
Nhật Tâm liền đi lại, nhanh chóng múc canh gà ra chén.
Cô nói nhỏ vào tai Cao phu nhân:
- " Mẹ, mẹ qua sofa ngồi đi ".
Cao phu nhân nghe con gái mở lời liền đi sang sofa đối diện ngồi xuống.
Nhật Tâm ánh mắt sắc lạnh nhìn Lãnh An:
- " Anh mau đút cho chị hai ăn hết bát canh gà cho em ".
Lãnh An đường đường là tổng tài cao cao tại thượng nhưng ở nhà thì không bao giờ dám cãi mẹ và em gái.
Anh bưng bát canh gà ngồi cạnh giường thổi nguội đút cho cô.
Đồng Đồng đưa tay bưng lấy bát canh rồi lạnh lùng nói:
- " Cao tổng, tôi không bị tật nguyền. Tôi có thể tự ăn được ".
Lãnh An không biết nói thế nào chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-y-yeu-em/3439933/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.