Bấy giờ ở bãi đẫt trống đã ngập tràn người những chiếc đèn hoa đăng được thả lên không trung trên cao làm sáng rực cả bầu trời lunh linh lấp lại lại huyền ảo thật khiến con người ta có chút ấm lòng những chiếc đèn hoa đăng cứ thế chầm chậm bay lên bầu trời mang theo những lời ước nguyện bay đi đến nơi xa nào đó
Ở bên bờ sông những bông hoa sen được làm bằng giấy dầu đã được những nam thanh nữ tú thả xuống mang theo lời ước nguyện trôi đi xa xa theo dòng nước
Cô đặt ngọn nến nhỏ vào bên trong bông hoa sen nhỏ nhẹ nhàng mà lại dịu dàng thả trôi xuống dòng nước mang theo lời ước của mình trôi lênh đênh
Đêm hôm nay trăng rất tròn sáng rất sáng chiếu rọi vào nhân gian khói lửa vô tình dưới ánh trăng cô nhìn những chiếc đèn trôi đi xa còn cậu thì nhìn cô, cậu không có ước nguyện nhưng lại mong cùng cô năm nào năm nào đi nữa cũng sẽ như thế này thế giới ngoài kia muôn màu muôn vẻ khác nhau cậu không để vào mắt cậu biết giờ phút này cậu chỉ muốn nói " Quách Kính Minh thích Nhã Tịnh. "
" Cậu không thả đèn sao? " Nhã Tịnh thấy từ nãy đến giờ cậu chỉ nhìn cô lên hỏi
" không thả "
" Không có điều ước gì sao "
" Có.."
" Vậy sao Không thả "
" sắp thành hiện thực rồi lên không cần " vừa nói cậu kéo người cô đứng dậy sợ cô ở đây đông người sẽ bị đẩy xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-y-tao-do/3575284/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.