Đợi hòm nguội rồi, Trương Bân Bân lấy nó lại, chỉ thấy chỗ miếng sắt bong ra có một đường rãnh giống hoa văn trên miếng sắt. Trương Bân Bân nhẹ nhàng lắc lắc hòm, trong lỗ nhỏ bên trái rãnh một viên châu nhỏ lăn ra, vừa lúc va vào đường rãnh. Sau đó, Trương Bân Bân dựa theo hoa văn làm viên châu chạy một vòng, cuối cùng tiến vào lỗ nhỏ bên phải. Lúc này tiểu viên châu đã nhìn không thấy, Trương Bân Bân lại đi ngược đường nhỏ, làm viên châu đang không nhìn thấy bên trong đường đi lại một lần. Khi viên châu đi ra lại từ rãnh bên trái, nghe một tiếng vang nhỏ, khóa bị mở. Thiết kế này nói khó không khó, nói đơn giản cũng không đơn giản, quan trọng là... Không ai đi ném nó vào lửa đốt, nếu không đốt, miếng sắt sẽ không bong ra, viên châu cũng sẽ không lăn ra. Trương Bân Bân để hòm tới trước mặt Mộ Thần, cũng không hỏi nhiều, đứng dậy nói: "Ta đến chỗ cha con." Vương Nhất Bác vừa định giữ hắn, Trương Bân Bân nói: "Các con giải quyết chuyện của mình, vi sư không có hứng thú." Nói xong, liền rời đi. Mộ Thần do dự một lát, sau đó nâng tay, mở hòm ra. Trong hòm, hai tờ giấy gấp chỉnh tề xuất hiện trước mặt mọi người. Tiêu Hoàng lấy giấy mở ra, là một lá thư rất dài, người viết là Mạc Mẫn, cũng chính là Tràng quý nhân. Một tờ còn lại là một phần công văn thân phận, dưới công văn còn có con dấu ngọc tỷ của Đại Nghiệp quốc. Tiêu Hoàng giao cho Mộ Thần, Mộ Thần bình phục cảm xúc một chút, cẩn thận xem. Tràng quý nhân ở trong thư viết rành mạch thân thế Mộ Thần, cũng nói rõ mình đã làm thế nào. Ra Mộ Thần mới là Nhị Hoàng tử chân chính, năm đó Tràng quý nhân tự nguyện vào cung, từ khi vào cung cuộc sống quá mức ủy khuất, cũng chứng kiến đủ ngươi lừa ta gạt trong Hoàng cung. Ngay cả khi hoài thai Mộ Thần, cũng từng bị hại vài lần, cũng may nàng mạng lớn, mới có thể sinh hạ hài tử. Trong lúc nàng mang thai, liền hiểu, với địa vị thân phận của nàng, muốn bảo vệ hài tử này sống sót quá khó khăn, nàng cũng biết, làm một Hoàng tử phải thừa nhận hết thảy. Nàng đã sống rất vất vả, cho nên không muốn để hài tử của mình giống nàng. Cho nên nàng liên lạc người mẫu gia, vừa lúc tẩu tử của nàng mang thai sớm nửa tháng so với nàng, vì thế nàng sinh ra ý niệm đổi hài tử trong đầu. Vốn tẩu tử nàng không đồng ý, dù sao cũng là hài tử thân sinh của mình, ai có thể nhẫn tâm để hài tử rời khỏi mình. Nhưng ca ca nàng không hiểu hiểm ác trong cung, khuyên bảo tẩu tử nàng nếu sinh hạ nam hài, vậy đổi qua chính là Hoàng tử, chắc chắn là mệnh đại phú đại quý, ngày sau còn sợ không cho bọn họ tương lai tốt đẹp hay sao? Nếu hài tử này lên làm Hoàng đế, vậy bọn họ sẽ vinh hoa cả đời. Cứ như vậy, tẩu tử nàng đồng ý đổi hài tử. Trong cung có quy định, phi tần nửa tháng trước khi sinh, nữ quyến mẫu gia có thể vào cung, vì thế mẫu thân cùng tẩu tử Tràng quý nhân cứ như vậy đưa hài tử vào cung. Tràng quý nhân liền nhân cơ hội này, đổi Mộ Thần mới xuất thế với hài tử nhà ca ca. Bởi vì Tràng quý nhân xuất thân không cao, cho nên cho dù hoài hài tử, người chiếu cố cũng không nhiều, cũng không ai để ý một quý nhân nho nhỏ là ai đến trợ giúp sinh sản. Hơn nữa Tràng quý nhân khi đau bụng sinh cũng không có lộ ra, mãi đến khi sắp sinh, mới thông báo tiểu thị vừa nãy bắt đầu đau bụng. Chờ khi nhóm tiểu thị hoảng sợ bắt đầu thỉnh thái y, chuẩn bị nước ấm, hài tử đã ra. Tràng quý nhân liền nhân lúc bối rối này, thay đổi hài tử, chờ thái y đến, nói dối đã được mẫu thân nàng đỡ sinh hạ hài tử. Trong cung cao thấp đều chúc mừng Hoàng tử sinh ra, không ai hoài nghi, sự tình cứ lừa dối như vậy. Xem xong thư này, sắc mặt Mộ Thần tái nhợt, hắn chưa từng nghĩ mình lại có thân thế như vậy. Hắn không trách mẫu thân của mình, chỉ là mẫu thân hắn có lẽ cũng không dự đoán được, hảo ý tốt của nàng lại khiến hắn cơ khổ phiêu bạc cả mấy năm. Tiêu Hoàng cầm tay Mộ Thần, kết quả này kỳ thật hắn vừa nãy đã có dự cảm, tuy rằng sau khi biết chân tướng cũng kinh ngạc không thôi, nhưng trong lòng hắn hiểu chưa thể biểu hiện nhiều, nếu không Mộ Thần càng không thể trông cậy. "Nói như vậy, Mộ Thần mới là Nhị ca của chúng ta, mà Nhị ca kỳ thật là biểu ca của Mộ Thần?" Tiêu Thanh giúp mọi người sắp xếp ý nghĩ một lần. Tuy rằng việc này rất ngoài dự kiến, Tiêu Thanh cũng hiểu, nếu có vài người mưu đồ như vậy, cũng không khó. Tiểu Ảnh cau mày, không nói. Đối với sự tình này, hắn từ trước đến nay không có chủ ý, cũng chỉ có thể an ủi Mộ Thần một chút. "Hiện tại làm sao bây giờ?" Tiêu Chiến đưa phần công văn thân phận kia cho Tiêu Hoàng, kinh ngạc của y so với những người khác ít hơn, dù sao trước đó Vương Nhất Bác đã phân tích qua, y sớm có chuẩn bị tâm lý, "Cho dù thư này có thể làm giả, nhưng công văn này không có khả năng là giả." Hoàng tử sinh ra, ngoại trừ phải nhập gia phả ra, cũng đều sẽ có một phần công văn như vậy. Nói như vậy thứ này không buôn bán được, đều do mẫu phi bảo quản. Tác dụng duy nhất là khi tìm được đất phong rời kinh, dùng để làm bản ghi chép hộ tịch. "Ta còn nhớ rõ năm đó khi Nhị ca đến đất phong, công văn tìm không thấy, Hoàng nương nói lúc ấy nàng cũng không để ý, còn tưởng Tràng quý nhân cất rồi, ngày sau muốn dùng hãy tìm cũng được. Nhưng cuối cùng vẫn không tìm được, đành phải làm lại một phần." Tiêu Hoàng nói. Theo hắn thấy, phần công văn này đủ để thuyết minh vấn đề. Mọi người trầm mặc một lúc, Tiêu Hoàng mở miệng nói: "Chuyện này chỉ có sáu người chúng ta biết, ta hy vọng dừng ở đây, đừng cho Phụ hoàng cùng Hoàng nương biết." Tiêu Thanh cùng Tiêu Chiến giương mắt nhìn về phía Tiêu Hoàng, Tiêu Chiến hỏi: "Ý của huynh là?" "Ta thích Mộ Thần, tuy rằng đã biết chân tướng, chúng ta thành huynh đệ, nhưng ta sẽ không từ bỏ hắn. Hắn hiện tại thật vất vả mới sống dễ dàng, ta không hy vọng cuộc sống hắn lại có khúc chiết gì." Tiêu Hoàng nghiêm túc nói. Tiêu Thanh gật gật đầu, "Tam ca yên tâm đi." Mộ Thần nhìn về phía Tiêu Hoàng, Tiêu Hoàng khẽ cười cười, để hắn an tâm. "Ta cũng đồng ý với Tam ca." Vương Nhất Bác nói: "Trước không nói chuyện này tác động mạnh đến Mộ Thần, chỉ hiện trạng mà nói, nếu Hoàng Thượng biết, nhất định sẽ định cả nhà Tràng quý nhân tội khi quân, nhưng hiện tại người nhà họ Mạc đã không còn, Hoàng Thượng muốn hết giận, nhất định sẽ vướng lên người Nhị ca, nói không chừng cũng sẽ liên lụy đến Mộ Thần. Đến lúc đó Nhị ca cùng Mộ Thần có thể sẽ khó bảo toàn tính mạng." "Nhất Bác nói đúng." Tiêu Thanh gật gật đầu, "Xem ra việc này nhất định phải giữ bí mật. Bất quá, Nhị ca bên kia phải nói thế nào?" Dù sao Tiêu Hoàng trước đó đã nói cho Tiêu Cảnh chuyện về cái bớt. "Chuyện này không thể giấu Nhị ca, huynh ấy có quyền được biết." Tiêu Hoàng nói: "Lát nữa ta cùng Mộ Thần thỉnh Nhị ca đến phủ nói tỉ mỉ. Ta nghĩ Nhị ca sẽ hiểu." Tiêu Thanh thở dài, "Chỉ có thể như vậy. Dù sao đã kêu Nhị ca nhiều năm như vậy, đã quen. Như vậy cũng tốt." Tiêu Hoàng gật gật đầu, không nói gì nữa. Mộ Thần hình như cũng từ kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, hắn hiểu không thay đổi với hắn mà nói mới có thể đổi lấy yên ổn cùng hạnh phúc thật sự. Bữa cơm chiều mọi người không có tâm tình ăn, đành phải để lần sau. Bọn họ đi rồi, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đến thư phòng. Đỡ Vương Nhất Bác nằm lên nhuyễn tháp, Tiêu Chiến ngồi ở cạnh tháp, hỏi: "Hôm nay chuyện ngươi có suy nghĩ gì?" Vương Nhất Bác nhìn y, nói: "Ngươi đang lo lắng cái gì?" "Không thể nói là lo lắng." Tiêu Chiến cầm Tay Vương Nhất Bác, "Chỉ là cảm thấy có hai thứ kia, luôn là tai hoạ ngầm." "Ta tin tưởng Mộ Thần sẽ xử lý ổn. Có thể thấy hắn rất thích Tam ca, hắn muốn ở cùng Tam ca lâu dài, sẽ không để tai hoạ ngầm lưu lại. Mộ Thần tuy rằng không nói nhiều, nhưng là người rất có chủ ý, hơn nữa chỉ cần chuyện hắn đã quyết định, sẽ không thay đổi, cũng sẽ không khiến mình hối hận." Vương Nhất Bác mỉm cười nói. "Thế này xem như hiểu biết lẫn nhau giữa Khanh tử?" Tiêu Chiến cười hỏi. Vương Nhất Bác lắc đầu, "Ta chỉ là tin tưởng Mộ Thần mà thôi. Hiện tại chúng ta phải quan tâm chính là làm sao mới có thể khiến Hoàng Thượng đồng ý chuyện Tam ca cùng Mộ Thần." "Cái này có chút khó." Tuy rằng Tiêu Chiến cảm thấy việc này có Hoàng nương giúp một phần sẽ đỡ, nhưng khó đảm bảo được hoàn toàn có thể thuận. "Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Phải cố hết sức thử một lần." Có chuyện Tiểu Ảnh cùng Tiêu Thanh trước đó, Vương Nhất Bác vẫn có niềm tin. "Ừ, biết rồi." Tiêu Chiến cười lên tiếng. Sau đó Tiêu Chiến nghe Tiêu Hoàng nói, sau khi bọn họ nói cho Tiêu Cảnh, hắn rất kinh ngạc rồi trầm mặc hồi lâu. Tiêu Hoàng không đến, để hắn cùng Mộ Thần hai người ngồi ở trong phòng. Trầm mặc đấu tranh ước chừng nửa canh giờ, Mộ Thần đứng dậy rút lá thư cùng công văn đã đọc rất nhiều lần từ trong tay Tiêu Cảnh, một loạt ném vào chậu than, nháy mắt đốt thành bụi. Tiêu Cảnh vốn còn muốn lấy ra, lại bị Mộ Thần kéo lại. Mộ Thần nói, "Huynh là Nhị Hoàng tử, không bao lâu nữa chính là Hành Vương gia. Mà ta là Mộ Thần, là nhạc công từ Phong Nhã các." Tiêu Cảnh nhìn Mộ Thần một lúc lâu, nói Tiêu Hoàng dựng bàn cúng tế, kéo Mộ Thần cùng nhau bái tổ tông. Tuy rằng Mạc gia phạm tội, hắn không thể công khai nhận đệ đệ này, nhưng ở trong lòng Tiêu Cảnh, Mộ Thần chính là đệ đệ hắn. Sự tình kết thúc như vậy, hết thảy lại giống như không có chuyện gì xảy ra. Tiêu Cảnh sau khi dự lễ sắc phong xong trở về đất phong, trước khi đi tặng một khối lệnh bài đất phong cho Mộ Thần, nói hắn nếu bị ủy khuất gì, cứ việc đến đất phong đến tìm mình. Mộ Thần cười nhận, ủy khuất phỏng chừng sẽ không có, nhưng đến thăm thú lại không tồi. Trước đầy tháng của tôn tử một ngày, Hoàng Thượng gọi Tiêu Hoàng, Tiêu Thanh cùng Tiêu Chiến vào ngự thư phòng. Không vòng vo, Hoàng Thượng nói: "Đã nhiều ngày nay trong triều vẫn đề nghị việc lập Thái tử, trẫm cũng đã cẩn thận suy tính, trong các hài tử, ba người các con là trưởng tử, bất luận kiến thức hay công tích đều vô cùng xuất chúng, trẫm nhất thời không quyết định được, cho nên triệu các con đến, cũng là muốn nghe ý các con." Tuy nói việc này trước giờ đều là Hoàng Thượng tự quyết định, nhưng Hoàng Thượng thấy ba hài tử đều cảm thấy không tồi, vốn vừa ý Tiêu Thanh nhất, nhưng nghĩ đến lời Hiền Quý phi, lại cân nhắc. Cuối cùng vẫn là Hoàng hậu nói không bằng hỏi ba người bọn họ một chút, nàng tin tưởng ba huynh đệ sẽ không vì thế mà bất hòa. Tiêu Chiến không hề nghĩ ngợi, dẫn đầu tiến lên một bước, nói: "Khởi bẩm Phụ hoàng, nhi thần không giỏi việc triều chính, cũng không có tâm kế thừa ngôi vị Hoàng đế, thỉnh Phụ hoàng lựa chọn trong hai vị huynh trưởng." "Con chiến công lớn, trên triều mặc dù dụng tâm không nhiều, nhưng có chỗ độc đáo, chẳng lẽ con không muốn tranh thủ một chút?" Hoàng Thượng mặt không chút thay đổi nhìn Tiêu Chiến, nhìn không ra tâm tình. "Hồi bẩm Phụ hoàng. Nhi thần lúc trước đã đồng ý với Nhất Bác, kiếp này chỉ lấy một mình hắn, chờ hài tử trưởng thành, sẽ dẫn hắn ngao du khắp nơi, để hắn hành y cứu người. Nhi thần không muốn thất tín với thê khanh, hơn nữa thực sự vô tâm với ngôi vị Hoàng đế, thỉnh Phụ Hoàng thành toàn." Y đã đáp ứng Vương Nhất Bác nhất định sẽ làm được, bất luận thế nào cũng không thể nuốt lời. Hoàng Thượng nhìn nhìn y, thở dài, nói: "Vậy còn hai người các con?" Tiêu Thanh bước ra khỏi hàng nói: "Khởi bẩm Phụ hoàng, nhi thần cũng không có tâm làm Thái tử. Người có thể đồng ý chuyện nhi thần cùng Tiểu Ảnh, nhi thần vô cùng cảm kích, nhưng Tiểu Ảnh cũng không thích hợp trở thành Hoàng hậu, mà nhi thần lại tuyệt đối không lấy ai khác, mong Phụ hoàng thông cảm." Hoàng Thượng hơi hơi nhíu mày, nói đến Tiểu Ảnh, hắn biết tâm ý của hài tử mình đối với hài tử kia, trước đã đồng ý, thì sau sẽ không miễn cưỡng, mà Tiểu Ảnh cũng không phải người thích hợp với ngôi vị Hoàng hậu, không phải vấn đề xuất thân, mà là hài tử kia nhìn rất đơn thuần, ứng phó không nổi chuyện ngươi lừa ta gạt. Hậu cung tranh đấu Hoàng Thượng cho dù không để ý, nhưng cũng hiểu rõ trong lòng. Thất tử cùng Lục tử cũng không muốn làm Thái tử, ánh mắt Hoàng Thượng cuối cùng dừng ở trên người Tiêu Hoàng. Tiêu Hoàng dứt khoát quỳ xuống đến, nói: "Phụ hoàng, nhi thần cũng không nguyện làm Thái tử. Nhi thần đã có người mình thích, nhưng hắn xuất thân không cao, ngày sau cũng không phải người thích hợp. Nhưng nhi thần đã nhận định hắn, cả đời này không phải hắn không lấy, thỉnh Phụ hoàng thông cảm nhi thần một lòng say mê, thành toàn cho nhi thần." Nói xong, Tiêu Hoàng cúi người dập đầu. Hoàng Thượng nhướng mày, hỏi: "Là ai?" Tiêu Hoàng ngẩng đầu nói: "Là nhạc công phủ nhi thần -- Mộ thần." Hoàng Thượng nhìn một lúc lâu, cũng không có lộ ra biểu cảm kinh ngạc nhiều, chỉ trầm mặc một lát, mới mở miệng nói: "Ngày ấy trẫm thỉnh Thanh Nhất đại sư đến giải thích nghi hoặc, Thanh Nhất đại sư rất ít khi hỏi đến chuyện trần tục, nhưng ngày đó lại nói với trẫm, ba vị trưởng tử của trẫm đều có chất đế vương, lại đều vô tâm làm đế. Trẫm vốn không tin lắm, hiện tại lại không thể không tin. Không ngờ ba người các con đều vì tình, muốn được tự tại." "Phụ hoàng thứ tội." Ba người cúi đầu nói. "Con đứng lên đi." Hoàng Thượng để Tiêu Hoàng đứng dậy, hôm nay nghiệm chứng lời Thanh Nhất đại sư nói, hắn đối với chuyện Tiêu Hoàng cùng Mộ Thần cũng sẽ không khó tiếp nhận nữa rồi. "Tạ ơn Phụ hoàng." Tiêu Hoàng đứng dậy. "Nhìn huynh đệ các con hòa thuận, trẫm rất vui mừng. Việc hôm nay, trẫm sẽ cẩn thận ngẫm lại. Hiện giờ Chiến Nhi đã làm phụ thân, Hoàng Nhi còn chưa có chính phi, thật sự khiến trẫm quan tâm. Chờ sau ngày đầy tháng của Hàn Nhi cùng Cẩn Nhi, sẽ chọn ngày tốt, để Mộ Thần tiến cung cho Hoàng nương con nhìn xem." Hoàng Thượng nói. Tiêu Hoàng sửng sốt, lập tức kinh hỉ hành lễ nói: "Nhi thần đa tạ Phụ hoàng." Có những lời này của Hoàng Thượng, sự tình đã thành hơn phân nửa. Hoàng Thượng khoát tay, nói: "Trẫm cũng là nghĩ đến lời Nhất Bác nói lúc trước khi gặp Tiểu Ảnh. Các con huynh hữu đệ cung như thế, trẫm cũng không muốn phá hư tình cảm phụ tử giữa các con cùng trẫm. Nếu thích, cứ tiếp tục thích đi." Tiêu Hoàng lại nói lời cảm tạ Hoàng Thượng. "Được rồi, các con đều lui xuống đi. Ngày mai rượu đầy tháng, đừng trì trệ." Hoàng Thượng khoát tay, cho bọn họ lui ra. "Vâng, nhi thần cáo lui." Ba người hành lễ, rời khỏi ngự thư phòng. "Chúc mừng Tam ca." Ra khỏi ngự thư phòng, Tiêu Thanh đụng đụng Tiêu Hoàng, cười nói. Khóe môi Tiêu Hoàng nhoẻn lên ý cười, "Ta cũng rất bất ngờ, còn tưởng rằng tìm chút thời gian. Đây vẫn là lấy phúc của Nhất Bác." "Làm sao lại thế. Là Tam ca được Phụ hoàng coi trọng, mới thuận lợi như vậy, chúc mừng." Tiêu Chiến mỉm cười nói. Ba người một đường cười nói, đến Chỗ Hoàng hậu, chuẩn bị nói cho nàng chuyện Mộ Thần yết kiến. Ngày kế, rượu đầy tháng của Tiêu Hàn cùng Tiêu Cẩn cử hành ở Lân Vương phủ. Tất cả vương công đại thần đều trình diện, hạ lễ đưa đến cũng tất nhiên hiếm lạ quý báu. Mộ Thần cũng theo Tiêu Hoàng ra tịch gian, lúc này Hoàng Thượng Hoàng hậu không hỏi lại gì, ngầm đồng ý hắn ngồi xuống bên người Tiêu Hoàng. Tịch gian, mọi người không ngừng kính rượu Tiêu Chiến, hài tử của mình đầy tháng, Tiêu Chiến cũng cao hứng, ai đến cũng không cự tuyệt. Vương Nhất Bác đưa hài tử đến, Hoàng hậu nhanh chóng vẫy hắn qua. Vương Nhất Bác mới vừa qua, Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu liền mỗi người bế một đứa, chơi đùa với tôn tử, căn bản không màng ăn cái gì. Hai tiểu tử kia cũng không khóc nháo, Tiêu Hàn sờ sờ long văn trước người Hoàng Thượng, mím cái miệng nhỏ nhắn, hình như đang nghiên cứu cái gì. Hoàng Thượng nhìn bé con bộ dáng thật sự nhỏ, hận không thể cởi long bào cho tôn tử sờ. Tiêu Cẩn lại nhìn theo trâm ngọc trên đầu Hoàng hậu, khanh khách cười không ngừng. Hoàng hậu dứt khoát gỡ trâm ngọc xuống, để vào trong tay Tiêu Cẩn. Tiêu Cẩn quơ quơ trâm ngọc có chút nặng trong tay, sau đó ôm lấy không buông tay. Nhìn hai hài tử này, Hoàng Thượng cảm thấy mình khi mới làm phụ thân, trong lòng cũng không cao hứng như vậy, lúc này tuyên bố Thái tử sẽ chọn một trong hai tôn tử. Ba hài tử của hắn nếu không có lòng dạ làm vua, hắn cũng không miễn cưỡng. Nghe được lời Hoàng Thượng, quần thần lập tức đứng dậy, hô to vạn tuế. Chỉ có Vương Nhất Bác có chút phát sầu, hài tử mới bé tẹo, về sau thế nào còn chưa biết, hiện tại nói lập Thái tử cũng quá sớm đi...... Sau khi kết thúc tiệc đầy tháng, Vương Nhất Bác đến phòng hài tử nhìn hai bé con đã sớm ngủ. Hai hài tử như trước đầu kề đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ đỏ bừng, vô cùng đáng yêu. Khi khách về hết, Tiêu Chiến đi vào, từ phía sau ôm lấy Vương Nhất Bác, cười nói: "Suy nghĩ cái gì?" Vương Nhất Bác dựa trên tay y, hỏi: "Ngươi có biết chuyện Phụ hoàng muốn chọn Thái tử từ hai đứa nó?" Tiêu Chiến lắc đầu, "Không biết. Bất quá ngươi không cần lo lắng, Thanh Nhất đại sư không phải nói chúng là người có phúc đó sao? Ngày sau chắc chắn thuận lợi. Nếu chúng không muốn làm Thái tử, về sau tặng lại cho người khác là được." "Ngươi cho rằng Thái tử muốn làm thì làm sao?" Vương Nhất Bác đánh y một cái. "Rồi sẽ có biện pháp. Được rồi, có rảnh quản tương lai của chúng, không bằng nghĩ đến ta này." Nói xong, Tiêu Chiến bế Vương Nhất Bác lên, "Ta đã hỏi tiền bối, người nói thương thế của ngươi đã khỏi toàn bộ. Vi phu đợi lâu như vậy, ngươi không phải nên thỏa mãn vi phu một chút chứ?" Vành tai Vương Nhất Bác phiếm hồng đánh Tiêu Chiến, nhỏ giọng nói: "Trước mặt hài tử, đừng nói lung tung......" Tiêu Chiến khẽ hôn bên môi hắn một cái, cười nói: "Vậy trở về phòng nói......" Nói xong, liền bế Vương Nhất Bác đi đến phòng ngủ...... Đời trước thua thiệt, cũng may đời này còn có cơ hội đến bù lại. Hết thảy được trọng sinh, là ban ân lớn nhất của thượng thiên. Mà hạnh phúc, cũng là hứa hẹn chân thành nhất kiếp này...... Tiêu Chiến dùng kiếp này để yêu cùng sủng nịch, cũng là điều Vương Nhất Bác đời này nên được...... HOÀN CHÍNH VĂN
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]