Chương trước
Chương sau
Thấy mặt Dung thị, sắc mặt Hoàng Thượng càng trầm, đêm 30 đang yên đang lành lại xảy ra chuyện thế này, còn gặp phải nữ nhân gần như đã bị hắn quên mất, đổi lại bất kỳ ai, tâm tình cũng sẽ không tốt được.
"Sao ả lại ở đây?" Hoàng Thượng nhìn về phía thị vệ liên can.
Bọn thị vệ cúi đầu, thật sự không biết phải giải thích làm sao. Dung thị chạy đến thế nào, và vì sao lại đến đây, bọn họ đúng là không biết.
"Còn nữa, ả sao lại có pháo?" Dung thị nếu chỉ đơn thuần xuất hiện ở đây, Hoàng Thượng cũng không muốn truy cứu cái gì, còn cho là lãnh cung trông coi không nghiêm, trách phạt một chút cũng được. Nhưng hiện tại thiếu chút nữa làm Vương Nhất Bác bị thương, hắn sẽ không thể không điều tra rõ ràng.
Những người liên can vẫn trầm mặc, Hoàng hậu cau mày đứng ở một bên. Lần trước Dung thị chạy đến là do nàng an bài, lần này nàng thật sự một chút cũng không biết.
"Đi tra cho trẫm! Là ai thả ả ra? Ả sao lại có pháo?!" Hoàng Thượng quát lớn.
"Rõ!" Người hầu bên người lập tức lĩnh lệnh, dẫn người đi xuống tra xét.
"Phụ hoàng, đi vào chờ đã. Bên ngoài trời giá rét, long thể quan trọng hơn." Tiêu Hoàng bên cạnh nói.

Hoàng Thượng gật gật đầu, lại nhìn Dung thị quỳ gối tại chỗ, vẫn vẻ mặt ngây ngô cười, nói: "Ép giải ả vào lao, trẫm xem ả làm sao còn đi ra được nữa." Nói xong, Hoàng Thượng liền xoay người trở về đại điện.
Xe ngựa vững vàng chạy về phía Lân Vương phủ, Vương Nhất Bác tựa trên người Tiêu Chiến, trước đó hắn còn tưởng hài tử bị dọa mới làm ầm ĩ, nhưng hiện tại bụng đã có chút ân ẩn đau.
"Không thoải mái thế nào nhất định phải nói cho ta biết." Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác, cũng không dám ôm chặt, sợ hắn không hô hấp được. Y có thể cảm giác được hài tử đang động, cũng có thể cảm giác được bụng Vương Nhất Bác hình như cứng hơn nhiều so với trước đây.
Vương Nhất Bác nhíu chặt mày, cầm lấy tay Tiêu Chiến, nhỏ giọng nói: "Bụng...... Đau......"
"Cái gì?!" Tiêu Chiến càng thêm căng thẳng, nhìn trán Vương Nhất Bác đã chảy ra chút mồ hôi màu bạc, là vô cùng đau đớn, "Đừng sợ, sắp tới rồi." Tiêu Chiến hôn thái dương hắn, thấp giọng trấn an.
"A......" Vương Nhất Bác đau thở ra tiếng, một tay đỡ trên bụng của mình, thở phì phò nói: "Hài tử...... Có lẽ là chờ không kịp rồi......"
Tiêu Chiến cau mày nắm tay Vương Nhất Bác, "Ngoan, đau thì cắn ta......" Tiêu Chiến lúc này cũng không biết phải làm sao mới được, nhìn Vương Nhất Bác khó chịu, y càng khó chịu.
Không biết chạy bao lâu, xe ngựa rốt cục dừng lại, Trác Hồ xốc màn xe lên, nói: "Vương gia, tới rồi."
Tiêu Chiến nhanh chóng đỡ Vương Nhất Bác đến bên cạnh xe, để Trác Hồ nắm lấy tay, đỡ ổn Vương Nhất Bác trước, sau đó tự mình xuống xe, lại bế Vương Nhất Bác xuống dưới, bước nhanh vào đại môn vương phủ.
Thanh Mẫn nghe được động tĩnh đã chạy tới, thấy tình hình trước mắt thì sửng sốt, sau đó lập tức phục hồi tinh thần, nói: "Tiểu nhân đi tìm Y thánh đại nhân." Nói xong liền chạy biến.
Tiêu Chiến bế Vương Nhất Bác đến giường phòng ngủ, giúp hắn cởi áo khoác, khi thoát đến quần, Tiêu Chiến thấy trên tiết khố đã lộ ra nhiều điểm đỏ tươi. Không nói thêm cái gì, Tiêu Chiến giúp hắn đem chăn đắp hảo.
Lúc này, Trương Bân Bân mang theo hòm thuốc vội vàng chạy lại đây, phía sau là Vương đa đa, Mộ Thần cùng Tiểu Ảnh đi theo.
"Đây là làm sao?" Vương đa đa vội vàng đi đến bên giường, nhìn Vương Nhất Bác sắc mặt tái nhợt, đau lòng giúp hắn vén tóc trên trán ra.
Trương Bân Bân lại không hỏi nhiều, lập tức xem mạch cho Vương Nhất Bác. Một lát sau khi, nói: "Động thai khí, hài tử sắp sinh."
Mộ Thần cùng Tiểu Ảnh đứng ở một bên, nhìn bụng Vương Nhất Bác to như vậy, ngoài lo lắng, cũng có chút hưng phấn với sinh mệnh mới sắp xuất thế.
Trương Bân Bân đi đến bên cạnh bàn nhỏ, vừa viết phương thuốc giúp sinh sản vừa phân phó Trác Hồ, "Đi chuẩn bị nước ấm cùng khăn trắng, càng nhiều càng tốt. Trong phòng làm nóng một ít, mặt khác chuẩn bị thêm mấy chậu than." Phòng ngủ tất nhiên là càng ấm áp càng tốt, nếu lúc này không cẩn thận làm Vương Nhất Bác lạnh, chỉ sợ sẽ để lại bệnh căn.
"Vâng!" Trác Hồ vội vàng chạy ra ngoài.
Trương Bân Bân sau khi viết xong đơn thuốc, nói với Vương đa đa: "Ngươi cùng Tiêu Chiến bọn họ đều đi ra ngoài chờ, đừng lấy hết dưỡng khí của Nhất Bác. Nơi này ta sẽ trông chừng, đừng để hắn hao tâm tốn sức phân tâm."
Vương đa đa nhìn Vương Nhất Bác, cũng không muốn rời đi. Vương Nhất Bác sau khi nén cơn đau bụng, mở mắt ra, nói với Vương đa đa: "Cha yên tâm đến, có sư phụ ở đây, không sao đâu."
Vương đa đa nắm chặt tay Vương Nhất Bác, nói: "Đừng sợ, ngoan ngoãn nghe lời sư phụ nói, biết không?"
"Vâng." Vương Nhất Bác gật gật đầu.
Vương đa đa lại nhìn hắn một lát nữa, mới đưa Mộ Thần cùng Tiểu Ảnh ra khỏi phòng.
Tiêu Chiến muốn ở bên Vương Nhất Bác, nhưng Vương Nhất Bác khoát tay, để y đi ra ngoài, "Ngươi ở chỗ này, ta không thể chuyên tâm."
Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác, hôn nhẹ tay hắn bối, "Ở cùng ngươi, ta mới có thể an tâm."
Vương Nhất Bác miễn cưỡng cười cười, nói: "Ngươi đến giúp ta cùng cha, chuẩn bị hết những thứ hài tử cần dùng. Ngươi tự mình xem, ta mới có thể yên tâm." Lại một lần nữa bị cơn đau bụng đánh úp, Vương Nhất Bác cảm thấy phía sau bắt đầu chảy ra nước.
Trương Bân Bân kiểm tra bụng Vương Nhất Bác một chút, cũng thấy được vết máu cùng dòng nước, nói: "Là vỡ nước ối. Máu vừa mới nãy là miệng túi thai mở, đều là bình thường."
Nghe hắn nói như vậy, Tiêu Chiến cũng lặng lẽ an tâm.
Vương Nhất Bác khẽ đẩy đẩy Tiêu Chiến, nói: "Đi đi."

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, Nghiệp quốc tuy rằng không có chuyện nam nhân không thể vào phòng sinh, nhưng phần lớn thời điểm các nam nhân vẫn sẽ ở bên ngoài chờ tin tức. Hiện giờ y mặc dù có tâm muốn ở cùng, nhưng Vương Nhất Bác không muốn. Y cũng không muốn vào lúc này trái ý Vương Nhất Bác, khiến hắn phiền lòng.
Do dự một lát, Tiêu Chiến gật gật đầu, "Có chuyện gì thì gọi ta."
Vương Nhất Bác cười khẽ gật gật đầu, sau đó nhắm mắt lại, chịu đựng một đợt đau đớn mới.
Tiêu Chiến cẩn thận từng bước rời đi. Trương Bân Bân cũng theo y đi ra ngoài, để lại Thanh Mẫn trông chừng, tự hắn đến dược phòng tự mình lấy dược trợ sản, mới có thể bảo đảm không có gì sai sót.
Trương Bân Bân lấy xong dược trở về, nói Thanh Mẫn ấn theo phương pháp của hắn đi sắc dược, lúc này Trác Hồ đã chuẩn bị xong toàn bộ những gì Trương Bân Bân phân phó, lại chọn hai tiểu thị thông minh có khả năng tới nghe Trương Bân Bân phân phó.
Trương Bân Bân chọn một mảnh sâm cho Vương Nhất Bác ngậm vào, lại sai Trác Hồ đi nấu một chút canh sâm dự phòng.
"Sư phụ......" Đã không nhớ được là lần thứ mấy đau bụng, Vương Nhất Bác mở mắt ra, nhìn về phía Trương Bân Bân.
Trương Bân Bân sau khi xem xét xong thai vị, nói: "Yên tâm đi, thai vị rất ổn, đầu hài tử cũng không lớn, không thành vấn đề."
"Vâng." Nghe Trương Bân Bân nói như vậy, Vương Nhất Bác liền yên tâm.
Trương Bân Bân không nói gì nữa, chỉ là thỉnh thoảng lại giúp Vương Nhất Bác lau đến mồ hôi trên trán.

Trong phòng cách vách, Tiêu Chiến tựa vào vách tường nghe động tĩnh bên phòng ngủ. Người luyện võ nhĩ lực tốt, cho nên Vương Nhất Bác mỗi một lần rên y đều nghe được rõ ràng, lòng cũng đau đớn theo.
Vương đa đa nhìn Tiêu Chiến, cũng không biết khuyên cái gì. Hắn tuy rằng không nghe được động tĩnh của Vương Nhất Bác, nhưng cũng không yên lòng.
Mộ Thần cùng Tiểu Ảnh ngồi cùng Vương đa đa, điểm tâm trà nước trên bàn cũng không ai có tâm tư đụng vào, đều lo lắng chờ kết quả.
"Nhất Bác sao lại đột ngột động thai khí?" Vương đa đa vẫn mải lo lắng hài tử, có những thứ đến bây giờ mới nhớ mà hỏi.
Tiêu Chiến thật có lỗi nói: "Là ta không tốt. Nhất Bác cảm thấy chán, muốn ra ngoài đi lại một chút. Thân thuộc kính rượu ta, ta mới không theo cùng. Không ngờ có người đột ngột đem một chuỗi pháo ném vào người Nhất Bác, dọa hắn, mới giật mình động thai khí."
"Là ai?" Vương đa đa hỏi. Hắn biết cái này cũng không thể trách Tiêu Chiến, dù sao cũng là ở trong Hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt , ai có thể nghĩ đến sẽ xảy ra loại sự tình này.
"Ta lúc ấy vội vã mang Nhất Bác trở về, cũng không đợi bắt người. Chờ một lát Tam ca cùng Lục ca đến, có thể biết rốt cuộc là ai gây nên." Tiêu Chiến nói.

Vương đa đa gật gật đầu, mặc kệ thế nào, cũng may Nhất Bác không bị nổ thương, đã là may mắn.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác càng lúc càng phát ra tiếng kêu đau thường xuyên hơn, tâm cũng theo đó càng treo cao. Thanh Mẫn ở trong phòng làm trợ thủ, thỉnh thoảng đút cho Vương Nhất Bác một ngụm canh sâm, chỉ đợi thời cơ tới, đút trợ sản dược.
"Vương gia, Dịch Vương gia cùng Sùng Vương gia đến." Hộ vệ giữa cửa đưa tin.
Tiêu Hoàng cùng Tiêu Thanh đi đến, vấn an Vương đa đa trước. Hai người thân là Vương gia, kỳ thật không cần vấn an Vương đa đa. Nhưng Vương đa đa là cha mà Tiêu Chiến nhận, cũng tương đương với trưởng bối, bọn họ làm vãn bối, cần phải hỏi trước.
"Đệ khanh thế nào rồi?" Tiêu Hoàng hỏi.
"Phải sinh, tiền bối đang chiếu khán hắn." Tiêu Chiến nói xong thỉnh hai người ngồi xuống.
Hai người đều có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ bị hoảng sợ như vậy, sao lại có thể không động thai khí.
Tiêu Thanh ngồi vào bên người Tiểu Ảnh, vốn muốn nói cho hắn Phụ hoàng đã chỉ hôn, nhưng xem không khí hiện tại cùng Tiêu Hoàng bên cạnh còn chưa đề cập đến Mộ Thần với Phụ hoàng, Tiêu Thanh vẫn là nuốt lời xuống, đợi hồi phủ rồi nói cũng không muộn.
"Có Y thánh tiền bối ở đây, không sao đâu." Tiêu Thanh nói.
Tiêu Chiến gật gật đầu, hỏi: "Bắt được người kia chưa?"

"Rồi." Tiêu Hoàng khẽ thở dài một cái, nói: "Là Dung thị."
Tiêu Chiến nhăn mày, hỏi: "Ả không phải bị nhốt ở lãnh cung ư? Sao lại chạy đến?"
"Là Doanh quý nhân thừa lúc tối nay canh phòng lơi lỏng, thả Dung thị ra, lại cho nàng pháo. Vốn là muốn khiến tự nàng ta nổ chết chính mình, cho dù không chết thì nếu vương vào y phục hoặc là tóc, cũng hơn phân nửa là tàn đời. Chỉ không ngờ Dung thị cư nhiên chạy đến Hợp Tương cung." Tiêu Hoàng cho Tiêu Chiến biết kết quả điều tra của Hoàng Thượng.
Đêm 30, thị vệ trong cung tuy rằng vẫn làm việc, nhưng cũng sẽ tụ tập uống chút rượu chúc mừng. Chuyện này Tiêu Chiến bọn họ đều rõ ràng, chỉ cần hộ vệ bên người Hoàng Thượng, Hoàng hậu không buông lỏng, cơ bản là không thành vấn đề. Cho nên Hoàng Thượng cũng không để ý việc này, dù sao cũng là tết, cao hứng là tốt rồi. Lại không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Doanh quý nhân là Doanh phi năm đó, mặc dù bị cấm túc, nhưng thời gian đã lâu, người trông coi nàng ta sẽ buông lỏng cũng là rất bình thường, dù sao trước đây cũng chưa xảy ra cái gì, huống gì còn có Đại Hoàng tử ở đây, những người đó cũng không dám quá khắt khe, quá đáng với nàng. Mà Dung thị lúc trước tổn thương nàng, làm hại nàng không bao giờ có thể mang thai được nữa, Doanh quý nhân ghi hận trong lòng, muốn ả chết cũng rất bình thường.
Cũng mặc kệ là xuất phát từ lý do gì, chuyện này tóm lại đã liên lụy tới Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến tất nhiên sẽ không cho qua như vậy.
Phòng ngủ bên kia tiếng hô đau của Vương Nhất Bác dần dần rõ ràng thêm, hình như hắn đã đau đến mức không có biện pháp nhịn xuống nữa, hô đau như vậy có lẽ sẽ làm hắn đỡ hơn một ít.
Tiêu Chiến nghe được Trương Bân Bân bắt đầu đút trợ sản dược cho hắn, không bao lâu, giọng Vương Nhất Bác liền nhiễm thêm một tầng thống khổ, Tiêu Chiến nghe được hận không thể lập tức vọt vào, bị Vương đa đa kéo lại.
Vương đa đa lắc đầu, nói: "Sinh hài tử nào có chuyện không đau? Nó đau thế này đã là nhanh rồi."
Vương Nhất Bác dùng sức, khống chế không được, tiếng hét bén nhọn tiến vào màng tai Tiêu Chiến, khiến y hận không thể đến thay Vương Nhất Bác đau, thay hắn chịu phần tội này.
Tiểu Ảnh nắm lấy y phục Tiêu Thanh, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, hiện tại hắn ngoại trừ căng thẳng, càng nhiều là lo lắng. Theo hắn thấy, Vương Nhất Bác vẫn là người hướng nội, cho dù đau, cũng có thể chịu đựng. Hiện giờ như vậy, xem ra là đã đau đến cực hạn.
Mộ Thần hơi hơi cau mày, cũng vẻ mặt lo lắng, ánh mắt dõi theo cánh cửa, chờ có người vọt vào nói cho bọn họ hài tử đã sinh ra.
Tiêu Hoàng lặng yên cầm tay Mộ Thần, Mộ Thần cũng không tránh đi, hình như được nắm như vậy, có thể tìm được một chút cảm giác kiên định.
Rốt cục, sau khi Vương Nhất Bác đột ngột cất cao giọng kêu đau, truyền đến một tiếng trẻ sơ sinh khóc nỉ non. Tiêu Chiến nhất thời nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong nháy mắt, tâm lại treo lên, còn có một hài tử nữa.
Sau khi hài tử thứ nhất đi ra, đứa thứ hai là dễ sinh hơn rất nhiều. Không đến thời gian một nén hương, một giọng trẻ sơ sinh khóc nỉ non khác lại truyền từ phòng ngủ ra.
Trác Hồ kích động chạy vào, nói: "Chúc mừng Vương gia, là hai tiểu thế tử! Khanh tử an bình!"
Tiêu Chiến thật nhẹ nhàng thở ra, lộ ra ý cười rạng rỡ. Vừa muốn tiến đến xem Vương Nhất Bác, đã bị Trác Hồ ngăn cản, "Vương gia, Thánh y tiền bối nói ngài chờ một lát hãy đến. Tiểu thế tử còn chưa rửa sạch, Vương phi cũng còn chưa thu thập xong. Ngài hiện tại đi vào sợ nhiễm hàn khí cho Vương phi."
Vừa nãy Trương Bân Bân vì để bọn họ an tâm, phân phó Trác Hồ nói bọn họ đợi lát nữa hãy đến.
Tiêu Chiến gật gật đầu, nhưng vẫn là không kiềm chế được hưng phấn, vội vã đi về hướng phòng ngủ -- chẳng ngại không thể vào, ở bên ngoài đứng chờ cũng tốt......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.