Chương trước
Chương sau

Hoàng hậu sai người tới truyền chỉ, triệu Tiểu Ảnh ba ngày sau giờ Tỵ tiến cung yết kiến. Tiểu Ảnh ước chừng căng thẳng cả ba ngày, mãi đến khi Hoàng hậu lại sai người đến truyền lời, nói cho phép Vương Nhất Bác cùng đến, hắn mới thoáng đỡ một chút.
Để Hoàng hậu có ấn tượng tốt với Tiểu Ảnh, Tiêu Thanh không xin cùng đến. Nếu không tự dưng có lãnh phải hình tượng đeo bám, tất Hoàng hậu sẽ không thích.
Ba ngày sau, Tiêu Thanh tự mình đưa Tiểu Ảnh lên xe ngựa, vì không muốn hắn căng thẳng thêm, cũng không dặn dò thêm gì, nhìn theo hắn cùng Vương Nhất Bác lên xe ngựa, tiến đến Hoàng cung.
Hoàng hậu ở chính điện thấy hai người.
"Thỉnh an Hoàng nương, Hoàng nương vạn tuế." Vương Nhất Bác thi lễ.

"Thảo dân tham kiến Hoàng hậu nương nương, chúc nương nương phúc trạch lâu dài, thiên tuế kim an." Tiểu Ảnh ở cách một bước phía sau Vương Nhất Bác quỳ thân hành đại lễ.
"Đều đứng lên đi." Hoàng hậu mỉm cười nói: "Ban ngồi."
"Tạ ơn Hoàng nương."
"Tạ ơn Hoàng hậu nương nương."
Sau khi hai người bình thân ngồi xuống, Hoàng hậu đánh giá Tiểu Ảnh ngồi bên người Vương Nhất Bác, Tiểu Ảnh cúi đầu, để tránh nhìn thẳng vào Hoàng hậu.
"Hoàng Nhi nói với bổn cung rất thích ngươi, muốn lấy ngươi vào vương phủ, cho nên bản cung mới gọi ngươi tới gặp một lần, rồi mới định đoạt." Hoàng hậu nói.
"Vâng." Tiểu Ảnh vẫn là có chút căng thẳng, cho nên nói cũng không nhiều.
"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?" Hoàng hậu hỏi.
"Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, thảo dân năm nay hai mươi tuổi." Tiểu Ảnh đáp.
Hoàng hậu gật gật đầu, "Tuổi thích hợp. Ngẩng đầu lên, để bản cung xem thử."
Tiểu Ảnh tuân lời ngẩng đầu. Hoàng hậu sau khi nhìn rõ bộ dáng hắn, nói: "Bộ dáng không tồi, nhìn cũng nhu thuận. Có đọc quá sách gì chưa?" Hoàng hậu biết Tiêu Thanh là người thích đọc sách, Vương phi lấy về cũng phải tinh thông mới tốt, nếu không ở bên nhau lâu dài, sẽ cảm thấy phiền muộn nhàm chán.
"Sách vỡ lòng đều đã đọc qua. Trước đây bởi vì gia cảnh, chỉ học trường tư vài năm, học vấn chuyên sâu không có cơ hội học. Sau khi tới vương phủ, Vương gia cùng Vương phi mời tiên sinh cho thảo dân, lúc này mới có cơ hội tiếp tục đọc sách." Tiểu Ảnh nói rất thành khẩn, dù sao lỡ đâu khoác lác, Hoàng hậu kiểm tra hắn một phần, hắn đáp không được, chẳng phải là phá hỏng việc?
"Ừm, ngươi đồng ý học là tốt nhất." Nếu sách vỡ lòng đều đọc, chắc hẳn cũng biết nhận chữ, đã biết chữ thì học cái gì cũng dễ dàng hơn, không cần nóng lòng nhất thời.
"Ngươi là hài tử nhà Cáo Mệnh Khanh quân, học vấn bản cung cũng không lo lắng, chỉ cần ngươi có tâm là tốt rồi. Vậy bình thường có sở thích gì?" Hoàng hậu ngữ khí càng hòa ái chút.
Tiểu Ảnh nghĩ nghĩ, nói: "Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, thảo dân không có sở thích gì, trước đây thảo dân gia cảnh không tốt, cũng khiến thảo dân không thể có sở thích. Hiện tại thảo dân ngoại trừ mỗi ngày đọc sách ra, chuyện làm nhiều nhất có lẽ chính là xuống bếp."
"Ngươi tinh thông trù nghệ?" Hoàng hậu kinh ngạc hỏi han.
Tiểu Ảnh ngượng ngùng cười cười, "Không thể nói là tinh thông, chỉ là biết một ít. Cũng vì Vương gia Vương phi không chê ta làm đồ khó ăn." Điểm ấy Tiểu Ảnh đúng là không phải nói dối, từ khi hắn thành Khanh tử, sau khi cùng Tiêu Thanh thấy rõ tâm ý lẫn nhau, Tiểu Ảnh luôn muốn làm cái gì đó cho Tiêu Thanh, nhưng Tiêu Thanh cái gì cũng không thiếu, hình như cũng không cần hắn lo nghĩ. Có một đêm, Tiêu Thanh thức trắng đêm xử lý công sự, Tiểu Ảnh sợ người kia sẽ đói, suy nghĩ một lát, liền đến xin đại nương trù phòng dạy hắn làm đồ ăn khuya. Không ngờ hắn thật ra cũng có chút thiên phú nấu nướng, tuy rằng là lần đầu tiên làm, những cũng ra ngô ra khoai hẳn hòi.
Tiêu Thanh biết là hắn làm, có chút vui sướng, ăn cũng cao hứng. Cho nên từ ngày ấy, Tiểu Ảnh liền học trù nghệ, tuy rằng không phải mỗi ngày đều xuống bếp, nhưng nếu Tiêu Thanh bận rộn đến khuya, hắn sẽ tự mình làm chút thức ăn cho Tiêu Thanh, coi như là một loại phương thức thân thiết giữa hai người.

"Bất luận tinh thông hay không, biết làm là tốt." Hoàng hậu cười nói. Nghĩ những hài tử thế gia có mấy ai biết xuống bếp? Ngay cả chính nàng cũng không. Cho nên nghe Tiểu Ảnh nói biết, Hoàng hậu thật cao hứng. Có một Khanh Nhi hiền lương như vậy, hài tử của mình có thể ăn được một chút đồ ăn hắn tự tay làm, đây thật sự là tri kỷ muôn vàng vạn ngọc cũng không dễ tìm được.
"Vâng." Tiểu Ảnh đáp.
"Ngươi tính tình ôn hòa, Hoàng Nhi cũng là ôn hòa, hai người về sau sẽ không gây sự." Nói xong, Hoàng hậu lại nhìn về phía Vương Nhất Bác, nói: "Hài tử họ nhà con đều rất tốt."
"Hoàng nương quá khen, là biểu ca tâm tư sáng suốt." Lúc này Vương Nhất Bác tất nhiên phải gọi Tiểu Ảnh là biểu ca, gọi thẳng tên chắc chắn sẽ lộ.
Hoàng hậu gật gật đầu, "Chuyện này ta sẽ đến báo cho Hoàng Thượng, còn phải xem ý của Hoàng Thượng." Hoàng hậu không xoi mói gì Tiểu Ảnh, lại cảm thấy hắn tính tình không tồi, Tiêu Hoàng cũng thích, các mặt cũng không có gì dị nghị, nhưng dù sao việc này không phải mình nàng quyết định.
"Tạ ơn Hoàng hậu nương nương." Mặc kệ Hoàng Thượng bên kia thế nào, ít nhất hiện tại đã thành công một nửa.
Không đợi Hoàng hậu kịp nói thêm, chợt nghe người hầu bên ngoài hô lên: "Hoàng Thượng giá lâm!"
Hoàng hậu cười đứng dậy nói: "Thật đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến."
Tiểu Ảnh cùng Vương Nhất Bác cũng đứng dậy theo tiếp giá.
Sau khi hành lễ, Hoàng Thượng miễn lễ, ánh mắt từ chỗ Hoàng hậu chuyển qua Vương Nhất Bác, cuối cùng dừng ở chỗ Tiểu Ảnh, hỏi: "Đây là?"
"Hồi bẩm Hoàng Thượng, hài tử này là biểu ca của Nhất Bác." Hoàng hậu trả lời.
Tiểu Ảnh một lần nữa quỳ xuống nói: "Thảo dân tham kiến Hoàng Thượng, chúc Hoàng Thượng thân thể khoẻ mạnh, trường nhạc vị ương." Hoàng Thượng đến lúc này, Tiểu Ảnh càng căng thẳng, vốn vất vả bởi vì Hoàng hậu thân thiện đã thả lỏng chút đỉnh, hiện tại ở trước mặt Hoàng đế đều bị ép quay lại.
"Đứng lên đi." Hoàng Thượng khoát tay, hỏi Hoàng hậu, "Nàng triệu vào?"
"Phải, nô tì định lát nữa đến ngự thư phòng sẽ nói cùng ngài, không ngờ ngài đã tới rồi." Hoàng hậu cười khanh khách nói: "Nói đến còn không phải đều là từ Thanh Nhi......"
" Thanh Nhi? Làm sao?" Hoàng Thượng khó hiểu nhìn nàng, không rõ sao lại nhắc đến Tiêu Thanh.
"Trước đó vài ngày, Thanh Nhi đến nói cùng ta nó coi trọng một vị Khanh tử, là hài tử nhà Cáo Mệnh Khanh quân. Nô tì thấy nó thật lòng, lại hiếm khi nó coi trọng một người, không muốn khiến nó thất vọng, cho nên chọn ngày, gọi người tiến cung đến xem." Hoàng hậu ôn nhu nói.
Hoàng Thượng hơi hơi nhíu mày, hỏi: "Chính là hắn?"
"Đúng vậy. Nô tì vừa mới nãy hỏi hắn một chút, cảm thấy hài tử này cũng không tệ lắm. Lại nhớ đến nhắn nhủ của muội muội trước đây, nếu là Thanh Nhi thích, hài tử này lại kiên định, nô tì nghĩ, không bằng thành toàn cho chúng." Kéo muội muội của mình ra, Hoàng hậu tin tưởng Hoàng Thượng chắc chắn sẽ nhớ vài phần.
"Ngẩng đầu lên." Hoàng Thượng nói.

Tiểu Ảnh ngẩng đầu nhìn qua.
"Ừm, bộ dáng lại sánh được với Thanh Nhi. Chỉ là trẫm hy vọng chính phi của Thanh Nhi là chi nữ trọng thần môn hộ cao một chút." Hoàng Thượng nói.
Tiểu Ảnh nghe vậy cúi đầu, mũi có chút chua, trong lòng cũng không khỏi có chút ủy khuất, hắn cũng từng nghĩ Hoàng Thượng có thể chướng mắt hắn, cũng từng tính toán đến kết quả tệ nhất. Nhưng không ngờ khi Hoàng Thượng thực sự nói như vậy, hắn lại khổ sở đến mức muốn khóc. Bất quá hắn đã cố gắng hết sức, nếu Hoàng Thượng chướng mắt hắn, hắn cho dù chỉ làm thiếp thất của Tiêu Thanh cũng không được.
Vương Nhất Bác nghe vậy hơi hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói cái gì.
Hoàng hậu sửng sốt một chút, nói: "Hoàng Thượng, ngài tuy rằng là suy nghĩ vì Thanh Nhi, bất quá chỉ sợ nó sẽ không nguyện ý. Nếu không phải thật lòng, Thanh Nhi sẽ không nói cho nô tì."
Hoàng Thượng không nói, chỉ là cau mày, hình như còn đang suy nghĩ.
Tiểu Ảnh thấy không khí có chút xấu hổ, cũng biết hy vọng của mình xa vời, dứt khoát quỳ xuống đất nói: "Hoàng Thượng, thảo dân biết mình không xứng với Sùng Vương gia, cũng không có hy vọng xa vời với vị chính phi. Hoàng hậu nương nương từ tâm, triệu thảo dân vào cung gặp, đây đã là may mắn của thảo dân, không cầu gì hơn."
"Hoàng Thượng......" Hoàng hậu cũng có chút gấp gáp, "Ngài đã đồng ý với muội muội, không can thiệp hôn sự của Thanh Nhi. Hiện giờ như vậy, sợ là sẽ khiến Thanh Nhi thương tâm."

Hoàng Thượng vẫn trầm mặc.
Vương Nhất Bác thấy thế, cùng Tiểu Ảnh quỳ xuống, nói: "Phụ hoàng, thứ nhi thần vô lễ nói thẳng. Ở trong dân, nữ tử cùng Khanh tử lấy rất coi trọng thái độ người nhà chồng, cho dù hai bên lưỡng tình tương duyệt, nếu người nhà chồng không đồng ý, nhân duyên có đẹp mấy cũng sẽ chết mà không có kết quả. Ở đây tổn thương không chỉ có tình nghĩa người hai nhà, còn cả tình cảm hài tử cùng phụ mẫu. Tiểu Ảnh xuất thân không cao, ngài không đồng ý cũng là tình lý bên trong. Nhưng thỉnh ngài nể mặt Khanh tử, đừng nói thẳng trước mặt. Nếu không cho dù ngày sau Tiểu Ảnh lấy thân phận thị khanh (Khanh tử hầu hạ) theo Lục ca, lời ngài nói với hắn cũng sẽ thành khúc mắc. Nếu Lục ca biết nguyên do, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm phụ tử giữa ngài cùng Lục ca."
Vương Nhất Bác biết lời này bất kính, nhưng hắn không muốn thấy Tiểu Ảnh chịu ủy khuất. So với hắn, Tiểu Ảnh sống không dễ. Hiện giờ lại bị khủng hoảng như thế, ngay cả hắn cũng cảm thấy khó chịu thay.
Hoàng Thượng không tức giận, cũng không trách tội. Chỉ nhìn Vương Nhất Bác, tinh tế cân nhắc.
Tiểu Ảnh cúi đầu cắn căng, nghẹn lệ đã dâng lên khóe mắt, không cho chúng rơi xuống. Hắn hiểu mình tuy rằng đã sửa lại xuất thân, nhưng chung quy vẫn là không xứng. Hắn giống như tên của hắn vậy, nói đến cùng cũng chỉ là cái bóng, không thể lộ thân.
"Hoàng Thượng, Nhất Bác nói có lý. Thanh Nhi lớn như vậy, chưa từng cầu xin nô tì cái gì, cũng chưa từng cầu xin ngài cái gì. Ngay cả chuyện chậm chạp không phong vương lúc trước, nó cũng không nói nửa câu, càng không có nửa phần hờn giận. Hiện giờ nó hiếm khi mở miệng cầu, Hoàng Thượng nhẫn tâm nhìn nó khổ sở sao?" Hoàng hậu bên cạnh khuyên nhủ.
Hoàng Thượng nhìn nhìn Vương Nhất Bác, lại nhìn nhìn Tiểu Ảnh, sau một lúc lâu, nói: "Các con về trước đi, chuyện này trẫm cần ngẫm lại."
Vương Nhất Bác biết nhiều lời vô dụng, liền đưa Tiểu Ảnh cáo lui.

Ra khỏi Nhã Khôn cung, Vương Nhất Bác nhìn mặt Tiểu Ảnh đã thấm đẫm nước mắt, nhẹ nhàng giúp hắn lau, nhưng lời an ủi lại nghẹn trong cổ họng, nửa lời cũng nói không nên. Hắn hiểu tư vị yêu một người, cũng hiểu thống khổ cầu mà không được. An ủi gì ở trước sự thật đều có vẻ vô dụng, bọn họ cũng chỉ có thể chờ.
Tiêu Thanh sau khi biết thái độ Hoàng Thượng, cũng không có nói thêm gì. Chỉ là nói tạ ơn với Vương Nhất Bác, đưa Tiểu Ảnh hồi phủ.
Liên tiếp mấy ngày, tâm tình Vương Nhất Bác không tốt. Tiêu Chiến không có cách nào khuyên nhủ, chỉ có thể ở bên. Dù sao y cũng không phải Hoàng Thượng, không thể biết được ý của người.
Trầm mặc mấy ngày, Tiêu Thanh dâng tấu sớ, thỉnh cầu Hoàng Thượng phân chia đất phong cho hắn, chuẩn sang năm sau rời kinh. Hoàng Thượng đã nhiều ngày vốn là đang vì chuyện Tiêu Diễn mà phiền lòng, hiện giờ hài tử mình yêu quý nhất lại làm như vậy với hắn, Hoàng Thượng thật sự là vừa tức vừa giận, nhưng cũng không thể làm gì Tiêu Thanh.
Tiêu Chiến cùng Tiêu Hoàng sau khi biết tin vô cùng kinh ngạc, chạy đến Sùng Vương phủ.
Tiêu Thanh chỉ nói, nếu đến đất phong, Hoàng Thượng không quản được hắn nữa. Tuy rằng không thể so với kinh thành, nhưng ít nhất hắn có thể cùng Tiểu Ảnh tư thủ cả đời. Nếu Hoàng Thượng còn muốn chỉ hôn, hắn không tiếc hết thảy thủ đoạn, cũng sẽ khiến đội ngũ đưa dâu chết ở trên đường, đừng mong bước vào đất phong của hắn nửa bước.
Tiêu Chiến có thể hiểu tâm tình Tiêu Thanh, cũng không nói thêm gì. Nếu thật sự phải thế, y sẽ không để ý mà giúp một tay.
Tiêu Hoàng nói sẽ khuyên Phụ hoàng, nói hắn không cần nóng vội, để tránh chọc giận Hoàng Thượng, bất lợi với Tiểu Ảnh.
Nặng nề lại qua vài ngày, rốt cục vì Vương đa đa cùng Trương Bân Bân trở về mà được phá vỡ.
Vương Nhất Bác nghe Trác Hồ báo, nhanh chóng vui mừng đi ra ngoài nghênh đón.
"Cha." Nhìn Vương đa đa, Vương Nhất Bác lập tức gọi, sau đó lại gọi Trương Bân Bân, "Sư phụ."
Sắc mặt Vương đa đa hồng nhuận hơn rất nhiều so với khi rời đi, xem ra lần này xuất hành đúng là khiến hắn thư thái đi không ít.
"Trời lạnh, mau vào phòng, đừng để bị lạnh." Vương đa đa nói. Dù sao thân mình Vương Nhất Bác hiện tại không thể so trước đây, phải cực kỳ bảo vệ.
"Vâng." Vương Nhất Bác cười đáp lời, đỡ cha đi đến viện của Vương đa đa.
Vào phòng, Vương đa đa vội vàng để hắn ngồi xuống, hỏi: "Con sao rồi? Mấy ngày nay không gặp, hài tử nhìn lại lớn hơn chút."
"Vâng, con vẫn khỏe. Hài tử cũng không nháo, cha yên tâm." Vương Nhất Bác cười nói.
Trương Bân Bân nhìn nhìn sắc mặt hắn, ngồi vào bên cạnh bàn, nói: "Ta bắt mạch cho con."
Vương Nhất Bác ngoan ngoãn vươn tay.
Trương Bân Bân chẩn một lát sau, nói: "Gần đây ngủ không tốt?"
Vương Nhất Bác gật gật đầu, hắn biết không thể gạt được sư phụ, cũng không muốn gạt.
"Sao lại thế này?" Trương Bân Bân hỏi.

Vương Nhất Bác nhìn nhìn cha, lại nhìn nhìn Trương Bân Bân, giống tiểu hài tử bị ủy khuất muốn tìm phụ mẫu cáo trạng, uất ức kể lại chuyện Tiểu Ảnh tiến cung một lần.
Nghe xong sự tình, Vương đa đa thở dài, không nói gì thêm. Trương Bân Bân nhíu mày trầm mặc một lát, cũng không hé một từ.
Thấy cha cùng sư phụ cũng không nói, Vương Nhất Bác chỉ có thể tiếp tục sầu......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.