Chương trước
Chương sau

Vì không để lộ sự tình, Tiêu Thanh đưa Tiểu Ảnh đến Lân Vương phủ ở tạm. Người của Hoàng hậu muốn tới truyền ý chỉ triệu Tiểu Ảnh tiến cung, chắc chắn là trực tiếp đến Lân Vương phủ, nếu phủ không có người, chẳng phải là bại lộ.
Tiểu Ảnh đến đây, Vương Nhất Bác cũng có người ở cùng, Tiêu Chiến xuất môn cũng yên tâm hơn. Vương Nhất Bác thừa dịp này nhanh chóng dạy Tiểu Ảnh một chút lễ tiết tiến cung gặp Hoàng hậu, cùng với một ít vấn đề Hoàng hậu có thể sẽ hỏi, phải trả lời thế nào vân vân. Tuy rằng không hẳn toàn diện, nhưng có chuẩn bị so với toàn bộ tùy cơ ứng biến thì an tâm hơn.
Ôn tập một lần lễ tiết hôm qua Vương Nhất Bác dạy, sau khi chắc chắn không sai lầm, Vương Nhất Bác để hắn uống chén trà nhỏ, nghỉ một chút.
"Ta thấy ngươi đã nhiều ngày nay hình như cũng chưa ngủ ngon." Vương Nhất Bác nhìn Tiểu Ảnh mắt thâm quầng, nói: "Ở chỗ này không quen?" Hắn cũng rất sợ Tiểu Ảnh ở không tốt, dù sao Tiểu Ảnh cũng là khách, không thể chậm trễ.
"Không phải." Tiểu Ảnh nhanh chóng lắc đầu, "Lân Vương phủ tốt lắm, ta ở cũng rất thư thái. Ta chỉ là có chút khẩn trương với chuyện tiến cung, nằm mơ cũng mơ thấy mình sai, Hoàng hậu nương nương không đồng ý gì đó. Cho nên có chút mất ngủ."
Vương Nhất Bác gật gật đầu, xem như yên tâm, "Kỳ thật Hoàng hậu rất hòa ái, huống gì ngươi là người Lục ca thích, nàng gọi ngươi đến cũng là để nhìn xem tính cách cùng tướng mạo của ngươi, mà này hai thứ này ngươi đều không có vấn đề, Hoàng hậu cùng tất nhiên sẽ không phản đối."
"Thật vậy chăng?" Tiểu Ảnh hình như an tâm rất nhiều.
"Đương nhiên, thời điểm ta gả cho Chiến ca, ngay cả Hoàng hậu cũng chưa bái kiến đâu." Vương Nhất Bác cười nói. Lúc ấy thứ nhất là Hoàng Thượng chỉ hôn, tuy rằng Hoàng Thượng cũng chưa gặp hắn, nhưng các mặt đều có chút hiểu biết, thứ hai hôn sự khá nhanh, các loại quy củ hôn sự đã loại bỏ, cũng không có thời gian sắp xếp những cái này.
Tiểu Ảnh nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói: "Ta thật hy vọng giống như ngươi vậy, ít nhất không cần khẩn trương."
Vương Nhất Bác bật cười. Uống trà, nói: "Ngươi gần đây có gặp Thần Ca không?"
Tiểu Ảnh nói: "Tháng trước có gặp, hắn nói ta sách vở vỡ lòng đã học xong, lại cho ta mấy quyển sách, cho ta trở về tự mình xem. Chờ qua năm, sẽ dạy thêm một ít."
"Ừ." Vương Nhất Bác cũng rất tán thành cách Mộ Thần thực hiện, nếu như dạy hết toàn bộ, đối với Tiểu Ảnh mà nói cũng chỉ là nuốt cả quả táo, không có ý nghĩa thật sự, "Hai ngày nữa ta đem Thần ca đến, chúng ta ba người ăn lẩu đi."
Thời tiết lạnh, ăn lẩu có thể ấm người, là đồ ăn vào đông rất tốt.
Tiểu Ảnh gật đầu đồng ý.
Buổi tối, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến nằm ở trên giường, Vương Nhất Bác nói muốn mời Mộ Thần lại đây chơi, Tiêu Chiến gật đầu nói: "Ngươi cao hứng là tốt rồi, vào đông ăn lẩu rất được, nhưng phải cẩn thận, đừng để bị nóng."
"Ừm." Vương Nhất Bác tựa vào trên người Tiêu Chiến, cầm lấy ngón tay y, hài tử lúc này lại im lặng, hình như đã ngủ, "Ta có chút nhớ cha."
Tiêu Chiến bật cười, nhéo nhéo chóp mũi hắn, cười nói: "Chính ngươi sắp làm cha rồi, nói nhớ cha cũng không biết xấu hổ."
"Ta chỉ nói cùng ngươi, lại không nói cho người khác." Vương Nhất Bác cau mũi.
Tiêu Chiến nhẹ nhàng xoay người, đặt Vương Nhất Bác ở trên giường, cúi đầu hôn hôn bờ môi của hắn, nói: "Cha có tiền bối chiếu cố, ngươi không cần lo lắng, chỉ cần nghĩ đến ta là được."
Vương Nhất Bác giơ tay đến nắm tóc của y, cười nói: "Là ngươi hôn ta trước, không được nói ta chọc ngươi trước." Nói xong, Vương Nhất Bác tiện thể chủ động hôn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến sửng sốt, lập tức chiếm chủ động, cơ thể hai người đã lâu không hoan ái cũng bắt đầu có phản ứng. Tiêu Chiến tuy rằng vẫn bận tâm thân thể Vương Nhất Bác, không dám xằng bậy, nhưng xem nhẹ Vương Nhất Bác cũng sẽ muốn, cho dù cảm giác không đậm hơn, cũng không vô cảm.
Cảm giác được hắn phản ứng, Tiêu Chiến cười cởi bỏ áo ngoài của hắn, Vương Nhất Bác ôm y, nhưng cái bụng lớn chèn ở giữa hai người có chút vướng bận.
Tiêu Chiến lật Vương Nhất Bác lại, nằm nghiêng, thân mình tựa vào phía sau hắn, vừa hôn thân thể hắn, vừa cầm lấy địa phương đã có phản ứng của hắn, chậm rãi xoa nắn.
Vương Nhất Bác thấp giọng rên rỉ, cảm thấy mỗi một cái hôn của Tiêu Chiến, đều như đang châm lửa trên người hắn, khiến hắn vô cùng khó nhịn, cũng thiêu đốt đến mức hắn có chút đau đớn tê dại. Không bao lâu, Vương Nhất Bác liền tiết ra giữa những ngón tay của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác có chút thất thần, khép hai chân hắn lại, lại đưa dục vọng của mình vào giữa hai chân Vương Nhất Bác, chậm rãi chuyển động. Nói đến cùng, y vẫn là không đành lòng để Vương Nhất Bác mệt, chỉ có thể lui mà cầu phương án hai. Dù sao cơ hội về sau còn rất nhiều, thời gian dài như vậy đã nhịn được, không thể để mất nhất thời lúc này. Hơn nữa y thời khắc ghi nhớ Trương Bân Bân nhắc nhở, song thai dễ dàng sinh non, cho nên lại không dám làm liều.
Bị Tiêu Chiến ma sát trên làn da non mịn nhất ở giữa hai chân, Vương Nhất Bác không khỏi lại có phản ứng. Hai người quấn lấy nhau thêm một lát, đợi sau khi Vương Nhất Bác lại tiết ra, Tiêu Chiến cũng phóng ra. Tuy rằng không đủ tận hứng, nhưng thân mật như vậy đã khiến y cảm thấy rất thỏa mãn.
Vương Nhất Bác buồn ngủ nằm trong chăn, Tiêu Chiến giúp hắn thu thập sạch sẽ, một lần nữa mặc áo ngoài vào, để hắn ngủ thoải mái chút.
"Vương gia......" Ngoài cửa truyền đến tiếng Trác Hồ.
Tiêu Chiến buông màn, khoác y phục rồi đi ra ngoài.
Mở cửa ra, Trác Hồ cúi đầu đứng ngoài. Tiêu Chiến hỏi: "Chuyện gì?"
"Sùng Vương gia sai người báo lại, nói Ngũ Hoàng tử bị đâm." Trác Hồ nói.
Tiêu Chiến hơi hơi nhíu mày, hỏi: "Bắt được người không? Thương thế sao rồi?"
"Nói là thích khách bị thương, bất quá bắt được rồi, lại để trốn thoát. Ngũ Hoàng tử bị thương không nhẹ, sợ là không ổn. Hoàng Thượng sau khi biết đã nhanh chóng đến." Trác Hồ trả lời.
Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, phân phó: "Ngươi mang vài người theo hướng nơi Tiêu Trạch bị nhốt và hướng phủ Tứ Hoàng tử đi tìm, mỗi con đường thông đến hướng phủ Tứ Hoàng tử cũng không được bỏ qua, xem có thể tìm ra cái gì hay không."
"Vâng." Trác Hồ lên tiếng trả lời lui xuống.
Tiêu Chiến xoay người trở về phòng, đánh giá Tiêu Trạch lần này hơn phân nửa là dữ nhiều lành ít. Nếu không Hoàng Thượng sẽ không tự mình đến, cũng sẽ không không gọi người đến tìm Vương Nhất Bác cầu cứu. Kỳ thật Tiêu Trạch nếu chết thật, đối với Hoàng Thượng mà nói cũng coi như hiểu rõ tâm tư, cổ sư trước kia nhốt trong lao cũng có thể trực tiếp giết, không cần băn khoăn.
Y trước đây tuy rằng cũng sai người theo dõi phía bên Tiêu Trạch, nhưng vẫn không có động tĩnh gì, y lại sợ bị phát hiện sẽ phiền toái, liền bỏ bớt đại bộ phận nhân thủ. Nhưng không ngờ mới vừa rút lui chưa được vài ngày đã xảy ra chuyện. Hơn nữa Tiêu Trạch đã là Hoàng tử bị trừ danh, thủ vệ trông giữ hắn tất nhiên cũng sẽ không tận tâm, nếu nói lần này Tiêu Trạch gặp chuyện không có nửa phần trách nhiệm lơ là nhiệm vụ của bọn họ, bên kia chắc chắn không tin.
Bất quá việc này Hoàng Thượng không thông truyền, cũng không nên vào cung, chỉ còn biết chậm rãi đợi kết quả. Hy vọng Tiêu Diễn trước khi chết có thể nói ra chút gì đó hữu dụng, đừng ra đi vô dụng như vậy.
Vương Nhất Bác nửa tỉnh nửa mơ mở mắt, sau khi thấy Tiêu Chiến, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không sao, ngủ đi." Tiêu Chiến tiến vào chăn, ôm Vương Nhất Bác, cùng nhau ngủ.
Lâm triều ngày kế, Hoàng thượng tuyên bố tin Tiêu Trạch chết, cả triều văn võ đều có chút kinh ngạc. Dù sao Tiêu Trạch đã bị nhốt, cũng uy hiếp không được bất luận kẻ nào nữa, thật sự không có lý do muốn giết hắn. Trừ phi Tiêu Trạch biết bí mật gì, mới bị diệt khẩu.
"Tiêu Trạch mặc dù đã bị trừ hoàng tịch, nhưng dù sao cũng được hộ vệ Hoàng cung trông giữ. Hiện giờ xảy ra chuyện như vậy, trẫm cũng cần phải điều tra rõ ràng, nhất định không thể buông tha kẻ khinh thường hoàng uy." Hoàng Thượng nói.
"Hoàng Thượng thánh minh." Chúng thần quỳ xuống hô.
Về phần Tiêu Trạch trước khi lâm chung nói cái gì, Hoàng thượng cũng không đề cập, điều này khiến không ít người có chút nhìn không thấu. Nhưng trên mặt Hoàng Thượng cũng không bi thương nhiều lắm, chứng tỏ hắn thật sự đã không thèm để ý vị Hoàng tử này.

"Nhị Hoàng tử dâng tấu sớ, nói muốn về cung yết kiến." Hoàng thượng chuyển đề tài, cho qua chuyện Tiêu Trạch, "Xuân hạ năm nay, Cảnh Nhi giúp Chiến Nhi chinh chiến, trẫm liền miễn hồi kinh yết kiến. Hiện giờ cũng sắp đến tết, trẫm cân nhắc thấy Tiêu Cảnh cũng đã rất nhiều năm chưa ở kinh thành mừng lễ năm mới, trong lòng khó tránh tưởng niệm, liền chuẩn tấu trước năm mới nhập kinh."
Chúng thần nghe, cũng không ai đi ra nói thêm cái gì.
"Công tác đón Tiêu Cảnh vào kinh, cứ giao cho lễ bộ làm, không được chậm trễ." Hoàng thượng nói.
"Vâng, thần tuân chỉ." Lễ bộ thị lang bước ra khỏi hàng tiếp chỉ.
Sau đó, Hoàng Thượng bãi triều, liền dẫn đầu rời đi.
Trở lại vương phủ, Vương Nhất Bác còn đang ngủ, Tiêu Chiến kêu Trác Hồ đến thư phòng hỏi.
"Sao rồi?"
"Hồi bẩm Vương gia, tối hôm qua tiểu nhân dẫn người theo ngài phân phó đến xem một chút, ngoài tường chỗ Ngũ Hoàng tử bị nhốt đúng là có mấy vết máu, nhưng chưa được bao xa đã không thấy tăm hơi. Sau đó tiểu nhân sai bọn họ phân công nhau đi tìm, trên đường cũng không phát hiện cái gì nữa, đi mãi đến phủ Tứ Hoàng tử, mới ở góc tường cùng đầu tường phát hiện mấy vết máu rời rạc. Nếu là thích khách lưu lại, kẻ kia hẳn là vào trong phủ Tứ Hoàng tử." Trác Hồ nói chi tiết.
Tiêu Chiến gật gật đầu. Thích khách kia hẳn là một đường khinh công đào tẩu, hơn nữa dùng thứ gì đó bịt kín miệng vết thương. Cho nên cho dù có vết máu, cũng chỉ có thể là lưu lại trên đầu đường, không phải trên đường.

"Sai người theo dõi kỹ phủ Tứ Hoàng tử, có cái gì khác thường lập tức báo lại. Bổn vương phỏng đoán, nếu thật sự là lão Tứ làm, thích khách kia hắn cũng sẽ không lưu."
"Vâng." Trác Hồ lĩnh mệnh, lui ra ngoài.

Khi Tiêu Hoàng hồi phủ, tiểu tư nói Mộ công tử đang tắm, canh giờ này rất thích hợp để tắm. Tiêu Hoàng gật gật đầu, đi đến hướng viện của Mộ Thần, hắn không phải muốn xem Mộ Thần tắm rửa, chỉ là muốn cùng hắn dùng cơm mà thôi.
Trong viện Mộ Thần không có ai, cũng không biết đi đâu hết rồi. Tiêu Hoàng cũng không hỏi nhiều, đi tới cửa cẩn thận nghe ngóng một chút, không có tiếng nước, nghĩ hẳn là đã tắm xong rồi.
Không nghĩ nhiều, Tiêu Hoàng đẩy cửa vào. Mới vừa tiến vào, liền thấy Mộ Thần mới vừa mặc quần trong đang cầm áo ngoài, còn chưa kịp mặc. Mà hoa văn lá sen trên vai hắn cũng không được che giấu tiến vào tầm mắt Tiêu Hoàng......

"Ngươi......" Tiêu Hoàng kinh ngạc nhìn Mộ thần, hắn chưa từng nghĩ Mộ Thần cư nhiên đã là Khanh tử......

Mộ thần cũng kinh ngạc nhảy dựng. Lập tức phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng trốn ra sau bình phong, để lại tầng tầng kinh ngạc......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.