- Cha cảm thấy sao?
Vương Nhất Bác cũng không cho ra đáp án chuẩn xác, hắn nghĩ, nói ba phải một chút, có lẽ sẽ càng nhiều kinh hỉ. La Vân Hi trầm mặc nhìn Vương Nhất Bác, ngữ khí rõ ràng đã chắc chắn ý đồ của Vương Nhất Bác, cười nói.
- Con muốn lừa ta nói?
- Con không có. - Vương Nhất Bác lỡ lời phủ nhận, sắc mặt cũng có chút xấu hổ.
- Con sắp làm cha rồi, nói chuyện làm việc phải cẩn thận, mới có thể làm tấm gương tốt cho hài tử. - La Vân Hi cười nói.
- Vâng.
Vương Nhất Bác gật đầu, nếu đã bị cha nhìn thấu, hắn cũng không dám hỏi loạn nữa.
- Ngày hôm qua ở trong cung, Hoàng Thượng nói sư phụ là đệ đệ mình, là con khi lớn tuổi của Tiên đế.
- Ừm. - La Vân Hi không kinh ngạc, chỉ bình tĩnh gật đầu.
- Cha biết từ khi nào?
Vương Nhất Bác hỏi, hắn luôn cảm thấy giữa sư phụ cùng cha có rất nhiều bí mật, hắn muốn biết nhưng không có thời điểm để hỏi. Mà cho dù có hỏi, cũng chưa chắc nhận được đáp án, ngược lại khiến sư phụ cùng cha khó xử.
- Từ sớm đã biết. - La Vân Hi giọng rất nhẹ, hình như có chút hoài niệm.
Vương Nhất Bác không thể biết được "từ sớm" rốt cuộc là bao lâu, nhưng theo hiểu biết của hắn với La Vân Hi, cho dù hỏi lại cũng sẽ không có đáp án, nếu không La Vân Hi ban đầu đã nói "từ sớm" rốt cuộc là từ lúc nào rồi.
- Nếu sư phụ là Hoàng tử, tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-vi-nguoi/1135477/chuong-57.html