Chương trước
Chương sau

Bị Hoàng Thượng đá một cước vào đầu gối, Tiêu Trạch ngã quỳ xuống đất. Sợ hãi trên mặt rõ ràng hơn còn thêm lo lắng, vội nói.
- Phụ hoàng.
- Ngươi còn có mặt mũi gọi trẫm là Phụ hoàng? - Hoàng Thượng giận dữ nói.
- Phụ hoàng, người... Người đang hoài nghi nhi thần? Chỉ bởi vì một con súc sinh không biết cái gì? Phụ hoàng, nhi thần oan uổng a! - Tiêu Trạch cúi đầu nói.
- Oan uổng? Nếu trên người ngươi không có gì bất thường, Kiên Quả sao lại không phóng về người khác, mà phải là ngươi? Kiên Quả là dược miêu, ngươi có lẽ không biết dược miêu là cái gì, nhưng phán đoán của nó trẫm tin! Huống gì, nếu trong lòng ngươi không có bóng ma, vì sao phải giết Kiên Quả? - Hoàng Thượng tức giận nhìn chằm chằm Tiêu Trạch.
- Phụ hoàng, nhi thần cũng không muốn giết nó, chỉ là lúc ấy tâm phiền ý loạn, mới xuống tay. Huống hồ nó chỉ là bị thương, cũng không chết a. Phụ hoàng, mẫu phi là thân mẫu của nhi thần, nhi thần sao lại hại mẫu thân của mình? Chẳng phải là thiên lý bất dung sao? - Tiêu Trạch giả vờ bản thân vô tội.
- Ngươi còn biết cái gì gọi là thiên lý bất dung sao? Vậy trẫm hỏi ngươi, ngươi đem theo vật sắc nhọn vào cung phải giải thích thế nào?
Hoàng Thượng chỉ vào Tiêu Trạch, Hoàng hậu thấy thế, lập tức dâng trà lạnh cho Hoàng Thượng, khiến hắn bớt giận.
Bất luận là quan văn hay võ tướng, Hoàng tử lẫn Thân Vương, phàm là vào cung, cũng không thể đưa theo binh khí. Đây là quy củ tổ tông định ra, tuyệt đối không có ngoại lệ. Nếu không sẽ bị coi là có ý hành thích vua, xử tử cũng không đủ.
- Hồi bẩm Phụ hoàng, là lỗi của nhi thần. Cái chuôi chuỷ thủ này vốn là nhi thần sai người làm để tặng cho đệ muội chưa sinh ra, hôm nay vừa lúc tiện đường đến chỗ thợ rèn lấy. Nhưng còn chưa kịp đưa cho mẫu phi, người đã xảy ra chuyện như vậy.
Tiêu Trạch nói xong lấy chuỷ thủ trong lòng ra, trình cho Hoàng Thượng xem.
Đúng thật là một thanh chuỷ thủ mới, điều này khiến Hoàng Thượng bớt chút tức giận. Điều này cũng chưa thể tẩy rửa hết hiềm nghi Tiêu Trạch có thể liên quan đến chuyện Hoàng Quý phi mất con.
Uống ngụm trà Hoàng hậu dâng đến, Hoàng Thượng nhíu mày, ai cũng đoán không ra hắn suy nghĩ cái gì.
Tứ Hoàng tử Tiêu Diễn lúc này tiến lên một bước, nói.
- Phụ hoàng, mặc kệ Ngũ đệ có làm cái gì chưa, hiện tại quan trọng nhất vẫn là thân thể mẫu phi. Ngũ đệ nếu oan uổng, Phụ hoàng tất nhiên có thể minh giám, nhưng nếu bởi vì Ngũ đệ mà chậm trễ bệnh tình của mẫu phi, đó mới là không đáng a
Lời Tiêu Diễn nói khiến Hoàng Thượng lại bớt giận, ít nhất Tứ tử còn biết hiếu đạo làm đầu. Đặt tách trà sang một bên, Hoàng Thượng nói.
- Thái y.
- Có vi thần. - Thái y chờ một bên quỳ xuống đáp.
- Hoàng Quý phi vì sao sinh non?
Vừa mới nãy một đám người đều đang đợi tin tức, thái y xử lý ở trước giường, Hoàng Thượng cũng chưa kịp hỏi kỹ. Sau đó Hoàng Quý phi trực tiếp hôn mê, thái y bẩm báo tình hình sợ là không tốt, hắn liền nhanh chóng sai người gọi Vương Nhất Bác tới. Sau đó vẫn canh giữ ở trước giường, trong tẩm cung cũng một mảnh lặng im.
- Hồi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Quý phi hình như đã ăn nhầm cái gì đó hại thai, nên dẫn đến sinh non.
Thái y hồi bẩm thật sự cẩn thận, không dám hàm hồ, sợ một khi không cẩn thận làm hại mạng cả họ nhà mình.
Hoàng Thượng cau mày, nói.
- Thức ăn của Hoàng Quý phi đều do ngự thiện phòng chuẩn bị, trẫm cũng hạ chỉ, nguyên liệu nấu ăn cần phải cẩn thận, sao lại ăn nhầm được.
- Cái này... Vi thần vô năng, thật sự không biết.
Thái y dập đầu xuống đất, không dám ngẩng đầu.
Hoàng Thượng nhìn về phía Trương Bân Bân, khinh ngữ nói.
- Thỉnh cầu ngươi xem cho Hoàng Quý phi.
Trương Bân Bân gật đầu.
Còn không đợi hắn bước được nửa bước, Tiêu Trạch đã một bước chắn ở trước giường trước, nói.
- Phụ hoàng, người này không phải là thái y trong cung, mẫu phi thiên kim quý thể, lại để một y giả giang hồ xem chẩn, nếu chậm trễ bệnh tình thì làm sao cho phải? Còn nữa, hắn là người của Lân Vương phủ, nguyên nhân mẫu phi sinh non chưa rõ, người này nên bị nghi ngờ mới phải.
Nghe lời hắn nói, Hoàng Thượng vốn đã hết giận lại nổi trận lôi đình, lạnh lùng nói.
- Nếu Y thánh cũng chẩn không ra nguyên do, vậy hôm nay sợ là không còn ai có thể cho trẫm biết nguyên nhân Hoàng Quý phi sinh non. Ngươi cho rằng hắn là thảo dân, không xứng xem bệnh cho mẫu phi ngươi. Trẫm hôm nay nói cho ngươi biết. Trương Bân Bân là Hoàng thúc của ngươi! Là hài tử khi đã lớn tuổi của Hoàng gia gia ngươi nuôi ở bên ngoài! Trẫm không bắt ngươi dập đầu thỉnh an với hắn, nên ngươi ngay cả tôn trọng trưởng bối cũng quên sao.
Hoàng Thượng lần này mới nói ra, tất cả mọi người kinh sợ. Về hài tử khi đã lớn tuổi của Tiên hoàng, bọn họ lần đầu mới biết.
Vương Nhất Bác kinh ngạc kéo góc áo của Trương Bân Bân, Trương Bân Bân quay đầu nhìn hắn, biểu cảm trên mặt rất bình tĩnh.
Vương Nhất Bác trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng không biết phải hỏi từ đâu, nơi này cũng không phải chỗ để hỏi.
Lúc mọi người đang kinh ngạc, Hoàng Thượng chậm rãi thở dài, nói với Trương Bân Bân.
- Ta biết ngươi không muốn để người khác biết, hôm nay ta cũng là bị tên nghịch tử này chọc giận đến hồ đồ.
Trương Bân Bân không nói gì, đi đến bên giường bắt mạch cho Hoàng Quý phi, ngay cả Vương Nhất Bác đang nắm góc áo cũng quên buông tay mà đi theo luôn, hắn cũng chưa nói gì. Trương Bân Bân hiểu, thân phận của hắn sẽ làm rất nhiều người bất an, bất an này ở trong lòng người khác có thể là uy hiếp, nhưng với Vương Nhất Bác mà nói chỉ là sợ mất đi sư phụ. Cho nên, nếu làm vậy có thể khiến Vương Nhất Bác an tâm, Trương Bân Bân cũng sẽ không nhiều lời.
Một lát sau, Trương Bân Bân thu hồi tay, vỗ nhẹ cánh tay Vương Nhất Bác, nói.
- Đi viết đơn thuốc.
- Vâng.
Vương Nhất Bác nghe lời đi đến bên cạnh bàn, giao Kiên Quả lại cho Tiêu Chiến, sau đó nhấc bút, Trương Bân Bân vừa nói, Vương Nhất Bác vừa viết.
Đợi đơn thuốc viết xong, Trương Bân Bân giao cho người hầu bên người Hoàng Thượng, nói bọn họ đi sắc dược, ba chén sắc thành một chén. Lúc này, chúng phi tần Hoàng tử cũng đều hồi thần, nhưng hiện tại hình như không thích hợp thỉnh an hành lễ, những gì cần làm cái gì cũng không làm, lại pha chút xấu hổ.
Tiêu Hoàng cùng Tiêu Thanh lén lút cùng Tiêu Chiến liếc mắt nhìn nhau một cái, muốn hỏi là chuyện gì xảy ra. Nhưng Tiêu Chiến cũng chỉ có thể lắc đầu, y cũng là hôm nay mới biết được, cũng bị kinh ngạc. Còn nhớ khi Trương Bân Bân đưa cho La Vân Hi củ nhân sâm núi trước đó, y cảm thấy hòm gỗ nhìn quen mắt cũng không phải là đã thấy vật tương tự. Đó căn bản là lấy ra từ trong hoàng cung, nói không chừng còn là Phụ hoàng tự mình chỉ định.
- Sao rồi? - Hoàng Thượng hỏi.
- Hoàng Quý phi đúng thật là ăn phải thứ gì đó gây sưng hỏng, vì thế hỏng thai. Xem lượng dược, người điều phối dược hẳn là tay mơ, chỉ biết mấy thứ này sẽ khiến người hỏng thai, cho nên để loại bỏ hài tử hạ lượng dược rất ngoan độc, cứ thế thương tổn đến cơ thể mẹ, Hoàng Quý phi trừ mất máu quá nhiều ra, còn có dấu hiệu trúng độc. - Trương Bân Bân nói.
- Sao ngươi biết người này không phải muốn diệt trừ cả Hoàng Quý phi?- Hoàng Thượng mặt lộ vẻ mệt mỏi, ở trước mặt Trương Bân Bân cũng không muốn che giấu.
- Nếu người này thực sự muốn loại luôn cả Hoàng Quý phi, sẽ chiết xuất một lượng lớn dược vật, khiến Hoàng Quý phi sinh non tới rong huyết, hơn nữa còn trúng độc, cho dù Nhất Bác ở đây, với y thuật hiện tại của nó cũng không có cách nào xoay chuyển trời đất. - Trương Bân Bân nói.
Trương Bân Bân cũng không phải bất mãn với tốc độ tiến bộ y thuật của Vương Nhất Bác, dù sao Vương Nhất Bác còn nhỏ, không có khả năng tinh thông mọi chuyện. Chỉ là nếu kẻ kia thật muốn hại Hoàng Quý phi, chắc chắn sẽ phòng luôn cả Vương Nhất Bác, khiến hắn bó tay.
Hoàng Thượng nghe vậy gật đầu, nhìn về nhóm cung nữ cùng tiểu thị đứng ở một bên, hỏi.
- Trước khi Hoàng Quý phi đau bụng, đã ăn qua cái gì? Các ngươi nghĩ kỹ lại xem, nếu có chút sai lầm, trẫm định không tha.
Tiểu thị cùng cung nữ sợ tới mức quỳ xuống, không dám lên tiếng.
Hoàng hậu nhẹ nhàng nói vài câu trấn an các cung nữ.
- Hoàng Quý phi mất con là đại sự, nếu các ngươi không thể lấy công chuộc tội, theo quy củ, toàn bộ đều phải xử tử. Huống gì các ngươi hôm nay chưa lĩnh phạt chuyện không nhắc nhở Hoàng Quý phi cho Lân Vương phi đứng dậy, bản cung cho các ngươi một cơ hội đền bù. Hoàng Thượng từ trước đến nay khoan dung đại lượng, các ngươi nếu có thể giúp tìm ra hung thủ, bản cung cũng có thể xin Hoàng Thượng tha các ngươi một mạng.
Mấy tiểu thị ấp a ấp úng muốn nói nhưng không dám nói nên im lặng không nói ra cái gì. Hoàng Thượng thấy Tiêu Chiến đỡ Vương Nhất Bác, vội vàng nói.
- Lấy hai cái ghế đến, cho Nhất Bác cùng Trương Bân Bân ngồi.
- Vâng. - Người hầu lên tiếng, lập tức nâng hai cái ghế lại.
- Tạ ơn Phụ hoàng.
Vương Nhất Bác hành lễ, ôm Kiên Quả đã ngủ say ngồi xuống. Hắn thật sự rất mệt, không biết là mình làm biếng, hay bởi vì hài tử.
Trương Bân Bân vẫn không nói thêm gì, trực tiếp ngồi xuống, hình như cũng không quan tâm kết quả.
- Đã nghĩ ra chưa? - Hoàng Thượng hỏi.
Thị tì bên người Hoàng Quý phi run rẩy, tim đập thình thình.
- Hoàng Thượng, nô tỳ thật là oan uổng, thỉnh Hoàng Thượng minh giám.
- Biết cái gì thì nói! - Hoàng Thượng lạnh giọng nói.
- Khởi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Quý phi sau khi từ Hợp Tương cung trở về, không ăn cái gì nữa. Còn cùng Ngũ Hoàng tử ở trong điện thảo luận, sau đó liền tới giờ Hoàng Quý phi uống đan trợ nhan (thuốc giữ nhan sắc),Ngũ Hoàng tử mang tới cho Hoàng Quý phi, sau khi Hoàng Quý phi uống xong, Ngũ Hoàng tử liền rời đi, nhưng không đầy một khắc sau, Hoàng Quý phi lại đột ngột nói bụng đau, nô tỳ nhanh chóng sai người kêu thái y, còn không đợi thái y đến, Hoàng Quý phi đã xuất huyết. Thật sự không liên quan đến nô tỳ a! - Cung nữ thành thật khai báo.
- Đan trợ nhan? Ở đâu? - Hoàng Thượng hỏi.
- Ngay trong tráp được Hoàng Quý phi cất dưới đài. - Thị tì nói.
Hoàng Thượng ra hiệu cho người hầu bên cạnh, người hầu hiểu ý đi tìm, quả nhiên tìm được một cái tráp màu đỏ. Người hầu hai tay dâng lên, Hoàng Thượng mở ra nhìn, bên trong có hơn mười viên dược hoàn cỡ quả anh đào màu đỏ sậm.
- Đưa cho Y thánh nhìn xem.
Hoàng Thượng phân phó, sau đó lại hỏi thị tì của Hoàng Quý phi.
- Mấy thứ này từ đâu ra?
- Là mẫu gia Hoàng Quý phi đưa đến. Hoàng Quý phi chú trọng dung mạo, sợ tuổi già kém sắc, mất sủng ái của Hoàng Thượng, cho nên truy lùng cách trợ nhan khắp nơi. Cách điều phối đan trợ nhan này là mẫu gia Hoàng Quý phi tìm được, sau đó chế dược sẵn, mỗi tháng sai người đưa vào cho Hoàng Quý phi dùng. - Nô tì run rẩy nói.
Nàng tuy rằng là thị tì bên người Hoàng Quý phi, lại là của hồi môn của Hoàng Quý phi, nhưng vì giữ mạng, nàng không thể không ăn ngay nói thật. Dù có trung thành cách mấy, nhưng không còn mạng thì có ích gì?
Sắc mặt Hoàng Thượng vô cùng khó coi, thân là phi tần, vì huyết mạch Hoàng thị đã nghiêm cấm dùng dược vật bậy bạ, phương thuốc không phải thái y viện kê khai đều bị cấm, chính là để điều dưỡng cơ thể mẹ cho tốt, kéo dài huyết mạch. Nhưng Hoàng Quý phi lại phạm huý ngay dưới mí mắt hắn.
- Dược này Hoàng Quý phi đã dùng ba năm, chưa từng xảy ra vấn đề gì. Hơn nữa Hoàng Quý phi còn khen dược này rất hữu hiệu. - Thị tì nói.
Hoàng Thượng nhìn sang Hoàng hậu, Hoàng hậu lập tức hành lễ nói.
- Là nô tì không điều tra.
- Đúng là nàng không điều tra, nhưng không phải thành ra trẫm cũng không điều tra sao! Trẫm không hề biết, ba năm trước trong cung này lại là Hoàng Quý phi làm chủ!
Trong cung xuất hiện loại tư truyền ngoại vật này, còn kín đến không kẽ hở như thế, có thể nào không khiến hắn tức giận.
- Hoàng Thượng bớt giận. - Nhóm phi tần đều quỳ xuống.
- Phụ hoàng bớt giận. Mẫu phi làm mọi chuyện đều vì muốn Phụ hoàng yêu thích, thỉnh cầu Phụ hoàng niệm tình mẫu phi thật tâm với người, tha thứ lần này. - Ngũ Hoàng tử lên tiếng nói đỡ cho mẫu thân mình.
- Chuyện đan trợ nhan còn có ai biết? - Hoàng Thượng không để ý tới Tiêu Trạch, tiếp tục hỏi thị tì.
- Hồi bẩm Hoàng Thượng. Ngoài cung nô tỳ không rõ lắm, nhưng trong cung trừ Hoàng Quý phi cùng mấy nô tỳ hầu hạ bên người ra, cũng chỉ có Ngũ Hoàng tử biết... - Thị tì thật cẩn thận liếc nhìn Tiêu Trạch một cái.
Tiêu Trạch sắc mặt trắng bệch, nhưng không biện giải.
Hoàng Thượng nhìn về phía Trương Bân Bân, hỏi.
- Thuốc này có vấn đề gì?
Trương Bân Bân đem tráp trả lại cho người hầu, căn bản không đưa qua tay Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác vừa nãy vốn định lấy đến xem nhưng bị Tiêu Chiến ôm lại khiến hắn dừng tay, chạm cũng không chạm được, sợ lây độc cho Vương Nhất Bác.
- Đan trợ nhan này là đan dược, cũng không phải dược hoàn mà các đại phu làm. Phàm là đan dược, bên trong không tránh khỏi có lưu hoàng thuỷ ngân linh tinh, tuy rằng phân lượng không nhiều lắm, nhưng dùng lâu dài cũng sẽ gây tổn thương cho thân thể nữ tử. Hơn nữa, bên trong có một ít dược trợ nhan nhưng dù nhiều hay ít cũng đều có chứa độc tính, dùng lâu khó tránh khỏi tích trữ. Cho nên thân thể Hoàng Quý phi đã sớm không thích hợp sinh sản, hài tử này cho dù miễn cưỡng đủ tháng, sinh hạ đến một nửa là thai chết, cho dù không chết trong quá trình sinh hạ, cũng sẽ chết non khi chào đời. - Trương Bân Bân xem như nể mặt Hoàng Thượng, cố gắng giải thích chi tiết.
- Hoàng Quý phi thật to gan!
Hoàng hậu cũng có chút phẫn nộ, mình lo lắng ẩn nhẫn mấy tháng, không ngờ lại là một hài tử căn bản sống không được.
- Ta vừa nãy có ngửi qua một chút, phát hiện mấy viên dược hoàn có dính một chút mùi hoa hồng cùng tam lăng, mà trong những đan dược kia không có hai thành phần này, chắc là những dược hoàn kia đã được để lẫn vào, sau đó bị lấy ra cho Hoàng Quý phi uống vào, cuối cùng hỏng thai.
Nếu là người ngoài chưa chắc sẽ phát hiện, nhưng làm y giả, chỉ cần cẩn thận một chút, sẽ nhận ra ngay.
Hoàng Thượng nghe xong, lại nhìn về phía Tiêu Trạch. Mặc dù không thể kết luận là Tiêu Trạch gây nên, nhưng Kiên Quả lao về phía hắn thì làm sao giải thích?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.