Chương trước
Chương sau

Khi Tiểu Ảnh đến, trên tay mang theo vài bao ô mai. Vương Nhất Bác nhanh chóng mời người ngồi xuống, sai người dâng trà. Tiểu Ảnh có chút ngại ngùng nói.
- Ta cũng không biết tặng cái gì mới tốt, nghe nói người có thai sẽ thích ăn chua, nên ta đi mua một ít. Đây là ô mai phủ đường ngon nhất ta từng nếm qua, không gạt ngươi đâu.
- Ta đang muốn ăn cái này, mới vừa nãy còn bảo Trác Hồ đi mua, hiện còn chưa về.
Vương Nhất Bác nhận lấy rồi mở bao giấy ra, bên trong quả mơ bởi vì đường mà mất đi vẻ căng mọng, nhưng chất quả rất mềm mịn. Vương Nhất Bác vội vàng cầm một viên bỏ vào trong miệng, lập tức gật đầu.
- Rất ngon. Cảm ơn.
- Ngươi thích là tốt rồi. - Tiểu Ảnh cười nói.
Trà còn chưa lên, Tiêu Thanh đã đưa đưa chén của mình cho Tiểu Ảnh uống trước, trời nắng nóng mà đi một chuyến, nghĩ cũng khát. Tiểu Ảnh hình như quen rồi, cầm chén trà một hơi uống cạn.
Vương Nhất Bác đưa bao giấy tới trước mặt Mộ Thần.
- Ngươi cũng nếm thử một chút đi.
- Chỉ ngửi thôi ta cũng sẽ trào ngược dạ dày rồi, ngươi giữ lại ăn đi. - Mộ Thần lắc đầu từ chối.
Có người không thích ăn chua, Vương Nhất Bác có thể hiểu. Nhưng hắn mời hết một vòng, ai cũng không có ý muốn ăn. Ngay cả Tiểu Ảnh đảm bảo ăn ngon cũng không lấy, nói là vừa nãy ăn nhiều rồi, dạ dày trào dịch, Tiêu Thanh không cho ăn. Nếu không ai ăn, vậy Vương Nhất Bác cũng không khách khí, một mình ăn vậy.
Tiêu Chiến thấy hắn thích ăn, cũng không ngăn cản. Kể lại cho Tiêu Hoàng cùng Tiêu Thanh một chút về quá trình ở đất phong của Nhị ca. Hai người biết Tiêu Cảnh sống không tồi, cũng yên tâm. Việc này cũng coi như dừng ở đây, không nhắc tới với người khác.
Nói xong chuyện muốn nói, Tiêu Hoàng cùng Tiêu Thanh còn có việc muốn làm, liền cáo từ trước. Lúc gần đi, Vương Nhất Bác kéo Mộ Thần sang một bên, nhỏ giọng hỏi.
- Ngươi cùng Tam ca sao rồi? Tam ca đối xử với ngươi tốt chứ?
Vừa nãy một mực nói chính sự, hắn cũng không có thời gian quan tâm Mộ Thần một chút.
- Ta tốt lắm, ngươi yên tâm. Đợt này lại có Tiểu Ảnh đến cùng ta giết thời gian, ngày qua ngày cũng thật phong phú.
- Vậy là tốt rồi. Ngươi còn không định nói cho Tam ca chuyện ngươi là Khanh tử sao? - Vương Nhất Bác hỏi.
- Không vội. - Mộ Thần từ tốn đáp.
Vương Nhất Bác chỉ là quan tâm, cũng không phải ép hắn, nói:
- Ừm, ngươi biết là tốt rồi.
Nói xong Vương Nhất Bác lấy ra đôi đồng tâm kết còn lại, nói tiếp.
- Đây là chúng ta mua ở Du quốc, còn có một đôi cho Tiểu Ảnh cùng Lục ca. Đôi này ngươi nhận trước, khi nào đã chắc chắn, liền cho Tam ca đi.
Mộ Thần nhìn đồng tâm kết trên tay Vương Nhất Bác, trầm tư một chút, mới nhận lấy. Mặc kệ cuối cùng hắn quyết định thế nào, cũng không thể phụ lòng tốt của Vương Nhất Bác.
- Không cần khách khí, ta chỉ hy vọng chúng nó đều có thể có chủ sở hữu. - Vương Nhất Bác cười nói.
- Ta đi về trước. - Mộ Thần mỉm cười rời đi.
- Được. - Vương Nhất Bác gật đầu.
Nhìn bốn người rời đi, Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác, cười nói.
- Ngươi vừa mới nãy cùng Mộ Thần nói cái gì?
- Bí mật. - Vương Nhất Bác ôm lấy tay y cười nói.
- Bé con, bắt đầu có bí mật rồi. - Tiêu Chiến nhéo chóp mũi hắn.
- Ngươi cũng không nói không thể có. - Vương Nhất Bác cười nhìn y.
- Đúng. - Tiêu Chiến không hỏi nhiều, ôm lấy Vương Nhất Bác trở về thư phòng.
Uống vài ngày thuốc dưỡng thai do Trương Bân Bân đổi cho hắn, triệu chứng thai nghén của Vương Nhất Bác đã biến mất, chỉ là khẩu vị lại càng kỳ quái, có khi nửa canh giờ trước còn muốn ăn chua, nửa canh giờ sau bắt đầu muốn ăn cay. Vì để Vương Nhất Bác ăn thỏa thích, Tiêu Chiến lại mời thêm hai đầu bếp, thỏa mãn toàn bộ yêu cầu của Vương Nhất Bác mọi lúc. Mà Vương Nhất Bác ăn mấy miếng lại không muốn ăn nữa, hơn phân nửa đều vào bụng Tiêu Chiến.
La Vân Hi thân thể cũng tốt hơn rất nhiều, đã có thể xuống giường đi lại. Vết thương trên mặt vì dùng dược tốt nhất đã không còn thấy dấu vết, chỉ là trên người còn có chút xanh tím, nội thương còn cần tĩnh dưỡng. Nhưng trên tổng thể đã không còn gì đáng lo ngại, cũng khiến Vương Nhất Bác an tâm hơn.
Viện tử chuẩn bị cho La Vân Hi đã thu dọn xong, lại theo yêu cầu của Vương Nhất Bác bỏ thêm chút thực vật linh tinh, khiến tiểu viện nhìn cũng có sinh khí.
Nhân lúc hôm nay không phải lâm triều, Tiêu Chiến đưa hộ vệ, tiểu tư cộng thêm mười mấy người đến phủ Vọng Dương Bá, chuẩn bị đem đồ đạc của La Vân Hi đưa đến vương phủ, từ nay về sau không còn liên quan.
Vốn ý Tiêu Chiến là toàn bộ đổi mới, nhưng La Vân Hi có một vài thứ không muốn vứt bỏ, Tiêu Chiến cảm thấy có thể những thứ này đối với La Vân Hi rất quan trọng, dù sao đến xem cũng không mất bao nhiêu thời gian, khiến La Vân Hi an tâm quan trọng hơn.
Vọng Dương Bá nghe nói Lân Vương gia đến, tuy rằng sắc mặt không tốt, nhưng là vẫn cung kính tới cửa nghênh đón.
- Bổn vương hôm nay đến, chỉ là lấy đồ đạc của cha. - Tiêu Chiến nói.
- Vâng. - Vọng Dương Bá đáp lời, gọi quản gia đưa Tiêu Chiến đến tiểu viện của La Vân Hi.
Tiểu viện vẫn giống như khi bọn họ rời đi, quạnh quẽ như trước, đồ đạc của La Vân Hi cũng vẫn ở tại chỗ, nói dễ nghe là không ai tự tiện đi vào, nói khó nghe là không ai để ý thôi.
- Đi thu dọn hết, cẩn thận một chút, đừng làm hỏng.
Tiêu Chiến nói với Trác Hồ bên cạnh. La Vân Hi cho y danh sách, trên đó viết hết những thứ cần lấy cùng với vị trí đặt, tiện cho bọn họ đóng thùng. Về phần những cái khác, La Vân Hi cũng không muốn.
- Vâng. - Trác Hồ lên tiếng, cầm danh sách đưa mấy tiểu tư đi vào thu dọn.
Tiêu Chiến đứng trong tiểu viện, Vọng Dương Bá đứng phía sau y cách hai bước vẫn đang cúi đầu.
Lúc này, Đại phu nhân đi đến, sắc mặt vô cùng khó coi, sau khi hành lễ với Tiêu Chiến thì nói.
- Đại bộ phận đồ đạc của hắn đều là thứ Bá gia thưởng.
Tiêu Chiến không thèm liếc nhìn nàng, còn lạnh giọng nói.
- Cha chỉ lấy đồ của mình, đồ của Bá phủ sẽ để lại đủ số lượng. Trong vương phủ của bổn vương cũng không có chỗ để.
Đại phu nhân siết chặt khăn trong tay, nói.
- Tố Cẩm sắp thành thân, nếu không phải vì lần dọn ra này, Lân Vương phi có thể đến uống rượu mừng. Nói đến duyên này chính là Hoàng Quý phi nối tơ hồng, đến lúc đó Ngũ Hoàng tử cùng Tứ Hoàng tử chắc hẳn đều sẽ tới, này cũng là vinh hạnh của Bá phủ ta.
Lời Đại phu nhân ý là cho dù không có Vương Nhất Bác, còn có Tứ Hoàng tử cùng Ngũ Hoàng tử, luận thân phận đều tôn quý hơn so với Lân Vương phi, cũng không kém gì hắn.
- Việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích. Cha hiện tại là Cáo Mệnh Khanh quân, luận địa vị cao hơn so với ngươi, ngày sau Đại phu nhân phải tuân thủ lễ tiết, để tránh rước lấy danh bất kính.
Tiêu Chiến nhìn tiểu tư vội vàng thu dọn đồ đạc, hình như đột ngột cảm nhận được buồn bực cùng phiền muộn của cha khi nhiều năm ở nơi này. Phủ Vọng Dương Bá quả thật không phải là nơi để người nên ở.
Nói đến La Vân Hi được phong Cáo Mệnh Khanh quân, Đại phu nhân liền tức giận đến phát run, thế nhưng nàng không có con trai, lập không được công, nàng cả đời này không lên nổi Cáo Mệnh Phu nhân. Nghĩ đến đây, đại phu nhân không nhịn được nghĩ đến tiểu nữ nhi nuôi ở nhà mẹ đẻ kia, lại nổi giận đùng đùng.
Tiểu tư động tác nhanh nhẹn đem đồ đạc bỏ vào thùng, sau đó nâng lên xe ngựa.
- Vương gia, đồ đạc của Nhạc Khanh quân đã thu dọn xong. - Trác Hồ nói.
Đồ của Nhạc Khanh quân thật sự không nhiều lắm, trừ mấy hòm quan trọng, còn lại đều là chút y phục cùng những thứ Vương phi tặng trước đây.
Tiêu Chiến gật đầu, hạ lệnh.
- Trở về.
- Vâng. - Trác Hồ đáp.
Tiêu Chiến nhìn thoáng qua Vọng Dương Bá, không nói lời nào, xoay người đi ra phía ngoài.
Thiếp thị của mình cứ như vậy bị Lân Vương gia dời ra khỏi hộ khẩu, Vọng Dương Bá cảm thấy không cam tâm, nhưng không thể làm gì được, còn phải cung kính tiễn người rời đi. Nếu gã không uống rượu rồi nháo đến như vậy, nói không chừng còn có thể hưởng chút uy quang của thứ tử được gia phong. Giờ thì hay rồi, thiệt hại cả người lẫn của. Hài tử cả Vương Nhất Thiên tuy rằng có chiến công, nhưng dù sao cũng chỉ là phó tướng, Hoàng Thượng có thưởng cũng thưởng cho một mình Vương Nhất Thiên, nhất định sẽ không đến phiên gã.
Nghĩ vậy, Vọng Dương Bá liền hung hăng trừng Đại phu nhân, nếu không phải nữ tử này không sinh được hài tử, gã cũng sẽ không kém một bậc trong các chư hầu Bá. Hơn nữa, chuyện gã đánh Khanh tử một khi truyền đi trong triều, lại khiến gã mất thể diện. Mỗi lần nghe người khác ở sau lưng nghị luận về mình, Vọng Dương Bá sẽ không nhịn được cảm thấy đại phu nhân của gã quả thật chính là sao tử thần, nếu không phải nàng ương ngạnh bá đạo, nói không chừng nhiều năm nay đã cùng La Vân Hi bồi dưỡng được tình cảm. Nếu đã có tình cảm, La Vân Hi khi đó sẽ không cự tuyệt, gã cũng sẽ không vì phẫn hận nhiều năm mà đánh người, cũng sẽ không xảy ra loại sự tình ly hôn này.
Vọng Dương Bá càng nghĩ càng cảm thấy đúng như vậy, càng nhìn Đại phu nhân càng cảm thấy không vừa mắt. Liền hừ lạnh một tiếng, đến tiểu viện của Chu di nương.
Đại phu nhân tức giận nhìn chằm chằm bóng dáng Vọng Dương Bá, cũng càng nghĩ càng giận, liền nói với thị nữ bên người.
- Đến mẫu gia ta, nói cho mẫu thân, Cẩm nhi thành thân, bảo cái con hư đốn kia thành thật đợi trong nhà, đừng chạy ra dọa người.
Thị nữ gật đầu, "con hư đốn" trong miệng Đại phu nhân, là nhị tiểu thư mà Đại phu nhân không muốn thấy của phủ Vọng Dương Bá. Mà thái độ Đại phu nhân đối với nhị tiểu thư xưa nay đã vậy, các nàng cũng thấy nhưng không dị nghị.
Có chờ mong thời gian luôn qua nhanh, đảo mắt, Vương Nhất Bác có thai đã ba tháng. Vốn cái bụng bằng phẳng cũng cảm giác được chút thịt, thắt lưng cũng thô hơn một chút.
Hoàng hậu vẫn quan tâm thai tượng của Vương Nhất Bác tặng không ít vải vóc đến để Vương Nhất Bác may thêm một ít y phục rộng. Cha ở trong phủ, Vương Nhất Bác mỗi ngày cũng có thêm chỗ đến, nhưng La Vân Hi thích yên tĩnh, có đôi khi Vương Nhất Bác buổi sáng đến buổi chiều cũng đến, huyên náo khiến hắn ngay cả thời gian cũng không có, cho nên ngẫu nhiên sẽ cho người đứng bên ngoài canh gác, Vương Nhất Bác vừa đến cửa đã bị đuổi về.
Hiện tại trong phủ là Vương phi lớn nhất, nhưng trong đó lại là cha của Vương phi, Vương phi cũng phải nghe lời, cho nên nhóm tiểu thị ngăn cản Vương phi cũng không dám chậm trễ, hảo ngôn hảo ngữ mà khuyên Vương Nhất Bác trở về.
Sau khi thương thế của La Vân Hi đã hoàn toàn hồi phục, Trương Bân Bân trở về chỗ ở của mình, ngẫu nhiên rảnh rỗi sẽ tới vương phủ thăm Vương Nhất Bác cùng La Vân Hi, nói cũng không nhiều. Trên cơ bản nếm qua cơm chiều liền trở về, cũng không ở lâu. Vì cần thời thời khắc khắc trông chừng Vương Nhất Bác, Trương Bân Bân bỏ qua rất nhiều lần ra ngoài chẩn nghi nan tạp chứng, toàn truyền lời nói đến kinh thành, hoặc là mời cao minh khác.
Ngày hôm đó Vương Nhất Bác lại bị La Vân Hi chặn ngoài cửa, hiện tại đúng là ngày nóng, ở bên ngoài thêm một khắc đều là chịu tội, Vương Nhất Bác dứt khoát đến thư phòng của Tiêu Chiến, chuẩn bị tìm quyển sách giết thời gian.
- Từ khi sư phụ tìm cho cha một thùng sách, cha không quan tâm ta nữa.
Vương Nhất Bác dựa vào tháp, ăn dưa hấu, trong tay cầm quyển sách mới lật được hai trang.
- Cha cũng cần phải có thời gian cho mình. - Tiêu Chiến ngẩng đầu từ đống công văn, cười nói.
- Trước kia còn ở phủ Dương Bá, ta mỗi ngày ở cùng cha, người có phiền đâu.
Từ khi rời khỏi phủ Vọng Dương Bá, tính tình cha cũng tốt hơn nhiều, chỉ là bắt đầu không để ý tới hắn là làm sao?
- Trước kia cha không tự do, chuyện muốn làm lại làm không được, chỉ có thể cùng ngươi giết thời gian. Hiện tại cha muốn làm cái gì đều tùy ý, tất nhiên phải bù lại khuyết điểm trước đây.
Không biết có phải vì có thai hay không, Vương Nhất Bác có khi sẽ lộ ra chút oán giận trẻ con, mỗi khi nghe hắn nói, Tiêu Chiến đều cảm thấy chút nhỏ nhen đó của Vương Nhất Bác khiến y yêu thích không thôi.
- Phải ha. Hôm qua ta còn thấy cha vẽ tranh. - Vương Nhất Bác xoa xoa bụng.
- Cha đang hưng trí, ngươi cũng đừng đến quấy rầy, ngoan ngoãn theo ta đợi đi.
- Ừm.
Hai người câu có câu không trò chuyện, Trác Hồ ra cửa thông báo.
- Vương gia, Sùng Vương gia sai người đến đưa tin.
- Vào đi. - Tiêu Chiến nói.
Trác Hồ đi vào, cung kính giao tờ giấy cho Tiêu Chiến.
- Người tới nói Sùng Vương gia sai chuyển lời cho người, Sùng Vương gia nhiều ngày sẽ ở trong cung chiếu cố Hoàng hậu nương nương, nếu người có nhàn rỗi, không cần đến hậu cung thăm.
- Đi chuẩn bị chút thuốc bổ đưa đến chỗ Hoàng nương, nói ta sẽ chiếu cố tốt Nhất Bác, để Hoàng nương an tâm dưỡng bệnh.
- Vâng. - Trác Hồ lên tiếng trả lời lui ra ngoài.
Chờ Trác Hồ rời đi, Vương Nhất Bác hỏi.
- Làm sao vậy?
Tiêu Chiến mở tờ giấy nhìn một chút rồi nói.
- Lục ca nói Hoàng Quý phi gần đây thai tượng không ổn định, chúng ta nên tránh đi một chút. Hoàng nương cáo bệnh nặng, Lục ca giả vờ đến chăm sóc, miễn khiến người hoài nghi.
Hoàng hậu vẫn giả bệnh, Hoàng Quý phi hiện nay lại không an ổn, nếu hài tử không giữ được, dùng biện pháp này cũng thoát khỏi có liên quan, hơn nữa mọi người trong cung có thể làm chứng cho bọn họ.
- Ngươi thấy thế nào? - Tiêu Chiến hỏi.
- Nói thật, Hoàng Quý phi ở tuổi này không thích hợp sinh sản. Nếu hài tử không giữ được, nguyên nhân là từ bản thân Hoàng Quý phi, hoặc là, có người động thủ. - Vương Nhất Bác tươi cười nói.
- Mặc kệ là cái nào, đều vô hại với chúng ta. - Tiêu Chiến bình thản nói.
- Ừm. Nếu hài tử này mất vô cớ, Hoàng Thượng nhất định sẽ truy cứu, mà mẫu gia Hoàng Quý phi trước đây kiêu ngạo cũng sẽ vì hài tử không còn, nhóm quan lại sẽ không cố kỵ mà buộc tội. Chúng ta cứ chờ xem kịch cũng được. - Vương Nhất Bác cười nói.
- Thông minh. Đến lúc đó chúng ta lại đến đổ thêm dầu. - Tiêu Chiến đi đến bên tháp, nhẹ nhàng sờ lên bụng Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác híp mắt nằm xuống, có chút buồn ngủ.
- Ngủ đi, ngủ đủ rồi mới có tinh thần xem kịch vui. - Tiêu Chiến kéo chăn bên cạnh qua đắp lên bụng Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác khẽ lên tiếng, nhắm mắt lại, không bao lâu liền ngủ. Tiêu Chiến nhẹ nhàng hôn lên trán hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.