Chương trước
Chương sau

- Tiêu Chiến.
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, Vương Nhất Bác trong lòng trở nên vui mừng.
- Nhất Bác.
Tiêu Chiến nhanh chóng ôm chầm lấy hắn, dùng chủy thủ (dao găm ý) tùy thân cắt đứt dây thừng trói tay chân Vương Nhất Bác, lại tỉ mỉ kiểm tra toàn thân hắn, phát hiện không bị thương, mới an tâm.
- Không sao chứ?
Vương Nhất Bác lắc đầu, nắm chặt tay Tiêu Chiến, tuy rằng thời gian tách ra không dài, nhưng Vương Nhất Bác lại sinh ra một loại cảm giác cách xa nhau đã mấy năm.
Chắc chắn Vương Nhất Bác không sao, Tiêu Chiến mới giận đùng đùng nhìn về phía tên đầu sỏ bị y đá một cước văng ra xa.
- Các ngươi là ai, dám lớn gan bắt Vương phi của bổn vương?
Lúc này, hộ vệ của Dược Thiên Phàm đã tầng tầng chắn trước người chủ tử của mình, đề phòng Tiêu Chiến giận dữ, đại khai sát giới.
- Lân Vương gia bớt giận. Tại hạ Dược Thiên Phàm, là Húc Hoài Vương của Lôi quốc. Lần này đưa Lân Vương phi đến cũng là bất đắc dĩ. Không ngờ Lân Vương gia nhanh như vậy đã tìm đến đây, như vậy cũng tốt, ta không cần phải nghĩ biện pháp thuyết phục Lân Vương phi giúp đỡ.
- Bất đắc dĩ là có thể tùy ý bắt Vương phi của bổn vương? Mặc kệ ngươi là ai, cũng không quan tâm ngươi vì mục đích gì, vì ái phi của bổn vương không bị thương, bổn vương có thể tha chết cho ngươi. Nhưng vì hành vi quá phận của ngươi vừa nãy, bổn vương không thể không truy cứu.
Tiêu Chiến lạnh giọng nói. Loại chuyện đút nước này, từ ngày Vương Nhất Bác gả cho y, cũng chỉ có mình y mới có thể làm như vậy.
- Hiểu lầm thôi, Lân Vương phi thông thạo y thuật, ta sợ thả hắn ra, hắn đột ngột dùng độc, ngược lại sẽ hủy ý tốt của ta.
Dược Thiên Phàm không ngờ mình chiếu cố đưa nước, lại chọc giận Tiêu Chiến, hắn cũng chỉ có hảo tâm, không nghĩ lại bị hiểu lầm.
- Ngươi nói Vương phi của bổn vương là tiểu nhân sẽ ám toán ngươi? - Tiêu Chiến nhướn mày.
- Không phải không phải.
Dược Thiên Phàm vội vàng xua tay, thầm nghĩ, Tiêu Chiến còn khó đối phó hơn so với tưởng tượng, hơn nữa đối với chuyện liên quan đến Vương phi, nói một câu nghi ngờ cũng có thể bị xuyên tạc thành ác ngôn.
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng kéo tay Tiêu Chiến, để y bình tĩnh một chút, mới lặng lẽ ghé vào tai y thấp giọng nói.
- Hắn nói muốn cùng ngươi hợp tác.
Tiêu Chiến nhướn mày, nhớ tới lời Vương đa đa nói trong túi gấm, bảo y đừng ngại suy nghĩ một phần, chiếm quyền chủ động, lại đặt điều kiện. Cảm thấy bình tĩnh lại không ít, mở miệng nói.
- Ngươi bắt Vương phi của bổn vương đến đây, rốt cuộc là muốn gì?
- Người trong sạch không nói chuyện mập mờ, ta cũng nói thẳng. Ta muốn hợp tác cùng Lân Vương, loại bỏ Thập ca của ta, đương kim Hoàng đế Lôi quốc, soán ngôi đoạt vị. - Dược Thiên Phàm đơn giản rõ ràng nói.
Tiêu Chiến soi mói đánh giá hắn, y mặc dù chưa gặp Lôi đế, không thể so sánh, nhưng chỉ nhìn Dược Thiên Phàm một cách đơn thuần mà nói, thật cũng có vài phần đế vương, quan trọng hơn là người này có chút độ lượng rộng rãi, không giống Hoàng gia tử đệ thường cao ngạo vô lễ. Ngay cả việc nói chuyện với Tiêu Chiến, một chữ kính xưng cũng chưa dùng, Dược Thiên Phàm vẫn không có nửa phần bất mãn, chính hắn cũng tự xưng "ta", chứ không phải "Bổn vương".
- Bổn vương vì sao phải cùng ngươi hợp tác? Chuyện này chúng ta có được lợi gì, giúp ngươi loại bỏ Lôi đế, ngươi làm Hoàng đế, Lôi quốc cũng không có nửa phần quan hệ cùng Đại Nghiệp. Mà chúng ta ra nhân xuất lực, chỉ là giúp đỡ Du quốc đoạt lại thành trì vốn thuộc về Du quốc, cuối cùng còn làm xiêm y cho ngươi nữa. Ngươi nghĩ hay quá nhỉ. - Tiêu Chiến mặt không chút thay đổi nói.
- Ta tất nhiên hiểu không thể bắt Lân Vương gia giúp ta không công, không bằng như vầy, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống đàm đạo chi tiết, Vương gia thấy thế nào?
Chuyện này tuyệt đối không thể dùng hợp đồng miệng được, thứ nhất Tiêu Chiến căn bản sẽ không cảm thấy hắn có thành ý hợp tác, thứ hai, hắn cũng phải tính toán vì tình thế mình cầm quyền sau này. Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, nói.
- Đến quân doanh đi. Hiện tại bọn họ đều đang bận rộn, sẽ không ai chú ý có người vào quân trướng của ta hay không.
- Cũng tốt.
Dược Thiên Phàm gật đầu, sau khi chắc chắn Tiêu Chiến sẽ không tức giận mà chém hắn, hắn cũng không ngại đến quân doanh nghị sự.
Trên đường xuống núi, Vương Nhất Bác thấp giọng hỏi nói.
- Ngươi làm sao tìm được chỗ này?
- Trương Bân Bân tiền bối thử một loại dược trên người ngươi, sau đó dùng một con bọ cánh cứng nhỏ tìm tới.
Nói đến người này, Tiêu Chiến đột ngột nhớ ra, Trương Bân Bân cùng y tới, nhưng không hiện thân. Thấy y nhìn quanh quất, Vương Nhất Bác khó hiểu hỏi.
- Làm sao vậy?
- Trương Bân Bân tiền bối đến cùng ta với ta, chỉ là vẫn không lộ diện, không biết hiện tại đang ở đâu. - Y lo lắng cho Vương Nhất Bác mà đã quên mất Trương Bân Bân cùng theo mình đến...
- Sư phụ sợ là đã về thành từ lâu rồi.
Sư phụ giúp người từ trước đến nay đều như vậy, giúp xong rồi chuyện kế tiếp liền mặc kệ.
Tiêu Chiến gật đầu, không để Trương Bân Bân một mình lại trên núi là tốt rồi.
Trở lại Phụng Châu thành, Trác Hồ vẫn chờ ở cửa thành lập tức chạy tới, thấy Vương Nhất Bác liền quỳ xuống, mắt đỏ đến mức giống con thỏ. Vương Nhất Bác đỡ lấy hắn, biết hài tử này áy náy, trấn an.
- Không liên quan đến ngươi, đây chỉ là chuyện bất ngờ. Ta hiện tại không phải đã trở lại rồi sao?
- Nếu Trác Hồ sớm một chút chạy về thì tốt rồi. - Trác Hồ vội lau nước mắt.
- Bọn họ muốn bắt ta, tất nhiên phải thừa dịp ngươi không ở đó, bằng không sao có thể đắc thủ?
- Vương phi, là kẻ nào bắt người? Tiểu nhân nhất định cho bọn chúng ăn đập. - Trác Hồ nhéo nhéo nắm tay, một bộ dáng rất không cam tâm.
Vương Nhất Bác cũng không hy vọng Trác Hồ xung đột với Dược Thiên Phàm, tốt xấu gì đối phương cũng là khách, liền giải vây.
- Vương gia đã giáo huấn hắn rồi, ta vẫn chưa ăn cơm trưa, nghĩ đến Vương gia cùng sư phụ cũng không muốn ăn, ngươi đi lấy một ít điểm tâm đi. Tiện thể ngươi cũng ăn luôn đi, đừng để bị đói.
- Tiểu nhân lập tức đi lấy ngay, quân trướng đã dựng xong, Vương gia cùng Vương phi đến đó nghỉ ngơi trước. - Trác Hồ cung kính đáp.
- Đi đi. - Tiêu Chiến nói.
- Vâng.
Trác Hồ lên tiếng, lại nhìn Dược Thiên Phàm trên mặt cười như không cười ở phía sau Tiêu Chiến, rồi xoay người chạy đi.
Trác Hồ mới vừa rời đi, Vương Nhất Thiên nghe được tin đã chạy đến, sau khi phát hiện đệ đệ nhà mình không sao, mới nhẹ nhàng thở ra.
- Có bị thương không?
- Không có, để đại ca lao tâm. Ca ca thấy sư phụ đâu không? - Vương Nhất Bác khẽ mỉm cười.
- Có, sư phụ đệ về sớm một khắc so với mọi người, hiện đang ở trong lều ăn cơm, nói lát nữa phải ngủ trưa, không cho quấy rầy.
Vương Nhất Thiên sau một hồi hỏi thăm đệ đệ, lúc này mới để ý phía sau hai người.
- Mấy vị này là...?
- Đợi lát nữa ta sẽ nói cho đại ca biết, bây giờ làm phiền đại ca lặng lẽ đưa những người này vào quân trướng của Vương gia, càng ít người thấy càng tốt.
Vương Nhất Bác nói. Nếu thoả thuận được hiệp nghị, để một mình Tiêu Chiến làm việc chắc chắn sẽ không tiện, mà người Vương Nhất Bác có thể tín nhiệm, trừ sư phụ của mình, chỉ còn lại đại ca.
Vương Nhất Thiên gật gật đầu, nói câu "Đi theo ta", liền đưa Dược Thiên Phàm cùng thuộc hạ của hắn hướng về chủ trướng.
Đợi bọn họ rời đi, Tiêu Chiến đem túi gấm của Vương đa đa đưa cho hắn. Vương Nhất Bác khó hiểu nhìn Tiêu Chiến vì sao lại mở ra hết cả hai túi gấm rồi, nhưng đọc nội dung trên giấy, lại hiểu rõ.
- Ngươi định lấy điều kiện gì?
Hiện tại bọn họ còn không chắc Dược Thiên Phàm rốt cuộc sẽ dùng điều kiện gì đến hợp tác, nhưng bọn hắn không ngại ngẫm lại yêu cầu phía mình, cũng để suy nghĩ chu toàn, tránh sơ hở.
- Còn chưa nghĩ ra. Dù sao cũng là liên minh thông thương các thứ. Từ trước đến nay đều thế, cuối cùng không để Lôi quốc trở thành nước phụ thuộc Đại Nghiệp là được. - Y là Hoàng tử, cho dù là chủ tướng, nhưng quyết định chuyện triều đình vẫn nên ít làm thì tốt hơn.
- Nếu liên minh thì ngươi có thể làm chủ, nhưng thông thương lại phải xem ý của Hoàng Thượng. Hơn nữa ở giữa chúng ta cùng Lôi quốc còn có Du quốc, cũng cần phải thương nghị. - Vương Nhất Bác hiểu việc có thể bàn luận không nhiều.
- Quên đi, trước tiên cứ nghe điều kiện của Dược Thiên Phàm, đến lúc đó nghĩ cách ứng đối là được.
- Cũng tốt.
Sau đó, hai người cùng nhau trở về quân trướng, sau khi cùng Dược Thiên Phàm ăn cơm, lại bắt đầu bàn chuyện hợp tác.
- Tin rằng các ngươi cũng thấy quân tiên phong của Lôi quốc quái dị. Thật không dám che giấu, ta mặc dù không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng ngẫu nhiên nhìn thấy cổ sư ra vào thư phòng của hoàng huynh. Ta không biết bắt đầu từ khi nào, cũng không biết cổ sư kia xuất hiện từ lúc nào, nhưng nhìn bộ dáng của quân tiên phong, mười phần là trúng cổ.
Tiêu Chiến gật đầu, cũng không tỏ vẻ kinh ngạc. Từ lúc Trương Bân Bân lần đầu tiên nhìn thấy quân tiên phong kia, đã kết luận bọn họ trúng cổ, hiện tại chỉ là con rối bị khống chế thôi. Nhưng bởi vì quân tiên phong kia căn bản không thể bắt sống được, không giết chết bọn họ, thì kẻ chết là tướng sĩ Nghiệp quốc, cho nên vẫn không bắt được một người còn sống để Trương Bân Bân cẩn thận nghiên cứu.
Trương Bân Bân cũng từng nói qua, trúng loại cổ này hiển nhiên cứu không được, bởi vì đã không còn tư tưởng, giống như tử thi. Nếu muốn thanh trừ, chỉ có thể xuống tay từ căn nguyên, chính là giết chết cổ sư kia.
- Húc Hoài Vương cũng biết chuyện cổ trùng? - Vương Nhất Bác hỏi.
- Tiểu vương nhàn rỗi đọc sách, có thấy đề cập qua, nhưng hiểu biết cũng chỉ chút ít mà thôi. Nhưng ta nghe nói, cổ sư kia từ trước đến nay không quan tâm đến việc nước, chỉ cần không phạm hắn, hắn sẽ không chủ động phạm người khác.
- Đúng là như thế, cho nên việc nước phía Nam đột ngột giao thiệp với hắn, không thể không phòng. - Vương Nhất Bác cũng nghe nói qua quy củ phía Nam.
- Mặc kệ nói thế nào, nếu ta có thể đoạt được ngôi vị Hoàng đế, về sau sẽ cùng Đại Nghiệp kết thành đồng minh, ngày sau cũng dễ chiếu ứng (chiếu cố và tiếp ứng). - Dược Thiên Phàm cười nói.
- Nếu nói như vậy, vẫn là Đại Nghiệp ta chịu thiệt. Lôi quốc gặp phải cổ sư, nhưng Đại Nghiệp của ta không có. Nếu kết đồng minh, ngộ nhỡ Lôi quốc cùng phía Nam phát động chiến tranh, Đại Nghiệp ta còn phải ra tay tương trợ. Không phải là đã hy sinh không vô ích rồi sao?
Chuyện trong quân doanh xuất hiện thi tuyến cổ không truyền ra ngoài, Tiêu Chiến tiện thể dùng điểm này, nắm vững vị thế chủ động.
- Đúng vậy. Ta đây cũng không khách sáo nữa, Lân Vương gia cứ nói ra yêu cầu của ngươi đi.
Đối với ngôi vị Hoàng đế kia, Dược Thiên Phàm là tình thế bắt buộc.
- Ta cũng không nói dối ngươi. Hiện tại Đại Nghiệp là của Phụ hoàng, cho dù ta cùng với ngươi có ước định, cũng chỉ có thể làm trong âm thầm, chuyện triều đình còn cần Phụ hoàng làm chủ. - Tiêu Chiến không tin hắn không suy nghĩ đến điểm ấy.
- Lân Vương gia nói đúng, trao đổi giữa ta cùng với Lân Vương có thể đáp ứng điều kiện, ngầm trợ giúp ta một phần. Đợi ngày sau ta đăng cơ, sẽ tự mình đến Nghiệp quốc cùng Hoàng Thượng thương nghị việc hai nước hợp tác. Ý Lân Vương thế nào? - Dược Thiên Phàm nói.
- Bổn vương không cần ngươi hỗ trợ, điều kiện hợp tác thế nào đây?
- Vương gia nói sai rồi. Chuyện Nghiệp quốc ta cũng nghe nói một chút, ba người huynh đệ các ngươi tuy là trưởng tử, nhưng trong triều đình cũng có khối người ủng hộ thứ tử đăng cơ, mà các thứ tử lại làm thành một phe, đều mơ ước với ngôi vị Hoàng đế. Thái tử Đại Nghiệp từ trước đến nay do người có năng lực đảm nhận, cũng không phân biệt thứ tử hay trưởng tử. Nếu ta cùng cả Lôi quốc ủng hộ các ngươi, giúp đỡ ngươi, hoặc là hai vị huynh trưởng của ngươi đăng cơ, kết liên bang, Hoàng Thượng cũng không thể không suy nghĩ, phe phái trong triều đình cũng cần để tâm một phần, đối với Lân Vương gia mà nói là trăm lợi không hại.
Dược Thiên Phàm biết, đối với Hoàng tử mà nói, người ngồi trên long ỷ là ai, trực tiếp liên quan đến sinh tử phú quý của bọn họ. Cho nên với điều kiện này, cho dù Tiêu Chiến không có lòng đối với ngôi vị Hoàng đế, cũng không thể không lo lắng cho các huynh trưởng của y. Nghe hắn nói xong, Tiêu Chiến trầm tư suy nghĩ. Ngôi vị Hoàng đế này, y đúng là có tính toán cho hai vị huynh trưởng.
- Ta cũng hy vọng là ngươi hoặc là huynh đệ của ngươi ngồi lên vị trí kia, như vậy đối với Lôi quốc mà nói cũng có ưu đãi, bất luận là thông thương hay cùng phòng ngự, hợp tác đều dễ dàng hơn nhiều. Đương nhiên, Lân Vương gia nếu có yêu cầu khác, cũng có thể đề cập. Chỉ cần ta có thể đáp ứng nhất định không chối từ. Ta cũng biết nói miệng không bằng chứng, Dược mỗ nguyện ý cùng Lân Vương gia làm bản thư đóng dấu, coi như thành ý.
- Là ngươi nói đấy, nếu sau này đổi ý, đừng trách bổn vương không tha cho ngươi. - Tiêu Chiến nghiêm túc nói.
- Tất nhiên. - Dược Thiên Phàm ý cười càng sâu.
Sau khi hai người ngầm làm hiệp nghị xong, Dược Thiên Phàm để lại một thuộc hạ, để dễ bề hai người tùy thời liên lạc. Sau đó, Tiêu Chiến sai Vương Nhất Thiên lặng lẽ đưa người rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.