Tiêu Chiến dùng ánh mắt khắc họa từng chi tiết nhỏ trên khuôn mặt của Vương Nhất Bác, ngay cả những hành động nhỏ nhặt y cũng không bỏ qua. Mãi đến khi toàn bộ đều đã khắc sâu vào trong đầu y mới kéo tay Vương Nhất Bác đi đến bên chiếc bàn. Tự mình rót hai chén rượu hợp cẩn, đưa một ly cho Vương Nhất Bác, một ly cho chính mình. Tiêu Chiến nói.
- Ta biết ngươi suy nghĩ cái gì, cũng biết ngươi đang lo lắng cái gì. Trước đây ta không chịu lấy ngươi, hiện tại lại thỉnh Phụ hoàng ban hôn, đều tự có đạo lý. Ta hiện tại cũng không nhiều lời, cho dù nói ngươi cũng chưa chắc sẽ tin, cứ để xem về sau, 'Lâu ngày sẽ thấy tâm' lời này vẫn có đạo lý.
Vương Nhất Bác trầm mặc cân nhắc lời nói của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến lại tiến lên nửa bước, khoảng cách giữa hai người cũng được rút ngắn lại.
- Nếu hôm nay ta nhất định phải thành hôn, người đó không phải ngươi thì ta sẽ không cưới.
Vương Nhất Bác ngước mắt nhìn về phía y, ánh mắt của Tiêu Chiến nhu tình mà kiên định. Không thể nói rõ vì sao, cho dù người này đã từng làm cho hắn thương tâm, nhưng lời nói hôm nay hắn lại tin. Tiêu Chiến không lý gì phải nói dối, cũng không cần phải nói những lời khen tặng trái lương tâm.
Vương Nhất Bác đưa tay cầm ly rượu, cánh tay quấn lấy tay Tiêu Chiến, hai người uống cạn rượu hợp cẩn. Tiêu Chiến đặt ly lên bàn, y bế Vương Nhất Bác đặt lên giường.
Sa mạn giường hạ xuống, áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-vi-nguoi/1135425/chuong-04.html