Trần Chước đi, Tiên Bối cắm đầu ngã xuống giường.
Chôn mặt vào gối, rất lâu rất lâu, mãi đến khi ngạt thở, mặt đỏ bừng, mới chống người dậy.
Trong đầu chỉ còn mỗi câu mà Trần Chước nói lúc vừa gặp cô kia, “Tôi còn tưởng đó là nhân cách hóa của ly trà sữa này.”
Còn lúc anh bàn với cô về quyền chuyển giao nhân cách hóa loạt đồ uống gì đó, cô như lọt vào sương mù, chỉ biết gật đầu, đồng ý.
Tuy cúi đầu, nhưng cô vẫn có thể chắp vá ra vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông từ trong giọng của anh.
Nên, rốt cuộc, câu nói đó là có ý gì…
Tại sao lại gọi bức ký họa của cô kia là bức tranh nhân cách hóa vị trà sữa mà cô thích nhất…
Có đúng là ý… mà cô liên tưởng đến không…
Có lẽ chỉ là trêu cô thôi? Chỉ vui đùa một chút?
Nhất định là như thế…
Tiên Bối cong người, trở mình, ngửa mặt nhìn trần nhà.
Tim lại không ổn rồi, từ lúc biết người ấy, nhịp tim của cô chưa từng bình thường lần nào.
Sờ điện thoại, muốn nhắn cho Viên Viên, tham khảo ý kiến của cậu ấy một chút, cũng làm rõ cảm xúc của mình.
Nhưng mở khung chat ra, ngón trỏ lại dừng, cổ tay thả lỏng, điện thoại lại bị ném xuống bên gối.
Thật ra Tiên Bối rất rõ, cô thật sự, thật sự rất thích vị khách không mời đến xâm nhập vào cuộc sống khô cằn của cô này.
Nỗi mong mỏi sợ hãi chợt cao chợt thấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-vi-ngot-ba-phan/2513195/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.